Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Chẳng dại!


Chẳng dại!

Đăng bởi Elvis Ất on Wednesday, January 25, 2017 | 25.1.17





Ảnh minh họa


…Bất ngờ gặp nó trong trại tâm thần, tôi ngạc nhiên không thể tưởng. Là một kỹ sư tài ba , được đào tạo ở nước ngoài, tham gia nhiều công trình lớn…báo chí đăng một vài lần … mà sao nó lại ra nông nỗi này?


Ông bác sỹ, trưởng trại tâm thần, nói cho tôi biết:


- Cũng khổ, có lẽ do làm việc nhiều, thần kinh căng thẳng mà ra, anh ấy lúc tỉnh, lúc mê…được cái, tỉnh thì không sao, nói chuyện bình thường, lúc lên cơn lại im lặng, ngồi cả ngày một chỗ…


Tôi đến gần, nhìn nó qua song cửa sắt. Nó ngồi góc phòng không nói, không chào, mắt nhìn vô hồn. Tôi hỏi nó:


- Mày có nhận ra tao không?


Hình như nó không nghe tôi hỏi, vẫn ngồi im lặng, ánh mắt nhìn đâu đâu… đột nhiên nó rời chỗ ngồi ,tiến đến gần chỗ tôi đứng, hỏi rất tỉnh táo, làm cho tôi ngạc nhiên:


- Mày đến đây bao giờ thế ?


-Ơ…


- Tao có bị tâm thần đéo đâu! Vào đây để trốn…


- Sao phải trốn? – Tôi hỏi.


- Chuyện dài lắm, tao kể vắn tắt cho mày nghe .Lão Tổng giám đốc Tổng công ty tao tham ô ghê gớm, riêng tiền ống nước đểu, lão ấy đút túi cả mấy chục tỷ. Rồi mấy công trình lớn, toàn nhập thiết bị lạc hậu…làm không có lãi, chỉ lỗ, lão cũng đút túi mấy chục tỷ nữa…Tao chịu không được, thu thập tư liệu tố cáo gã và đồng bọn…


Tôi nhăn nhó:


- Mày động vào chúng nó làm gì! Được vạ má đã xưng…


Nó phản bác:


- Mày nói thế mà nghe được à! Chúng nó tham ô là lấy tiền trắng trợn của tao, của mày , của người dân …cứ thế này đất nước về đâu…


- Rồi sau đó thế nào?


- Bọn chúng nó khốn nạn ,kết bè, kéo cánh, không chừa một chỗ nào. Tao làm đơn tố cáo gửi tiếp dân Quốc Hội, Ban thanh tra…thậm chí gửi trực tiếp cho mấy ông to…mà cuối cùng…không được gì cả…chỗ chuyển đơn về lại chính chúng nó, chỗ nói chờ… chờ dài cổ…chỗ thì dọa nạt…Kinh hãi nhất, Chúng thuê bọn xã hội đen hại tao. Một lần tao đang đi trên đường, bị tạt a xít, may không trúng , trúng ông xích lô đi bên cạnh. Ban đêm chúng đến đổ đầy phân, mắm tôm…trước cửa, có lần chúng ném nguyên một con chó bị chặt mất đầu vào nhà…may mà tao chưa có gia đình… chứ không, làm sao vợ con sống được với bọn này…


- Sao mày không báo công an hoặc dân phòng?


- Chúng nó mua hết rồi…lên công an báo… họ cười khẩy…anh đã chết đâu mà lo! Chúng nó quyết tâm truy tao đến cùng… thân cô, thế cô…ở ngoài có ngày bị chúng đánh chết mà không biết kêu ai… tao tạm trú vào đây một thời gian…dưới dạng… tâm thần…


Nó nhìn tôi, ánh mắt lạ lắm, nói có vẻ quyết tâm:


- Tao vẫn không bỏ vụ này đâu, phải lôi chúng nó ra tòa nhưng… có lẽ lúc này nên lánh một thời gian…Tao nhờ mày…nhà của tao, chỗ… còn dấu rất nhiều tài liệu gốc tố cáo tay Tổng giám đốc…mày đến đó lấy, thay tao, gửi những chỗ mày thấy tin tưởng. Mày là nhà báo, quen biết rộng, có chỗ dựa, làm việc này… chắc hơn…


…Phóng viên báo như tôi, đấu tranh chống tiêu cực, thời buổi này đâu có dễ. Bao người phải vào tù, có người bị chặt tay, có người bị tạt a xít, thậm chí có khi còn mất mạng…tôi lại còn vợ, còn con…


Xã hội đến hồi bấn loạn, nhưng không thể xoay chuyển được, biết thế là hèn, nhưng đành chấp nhận vì mình cũng thân cô, thế cô.


Còn làm như nó, có khi…cũng phải vào trại tâm thần.


Ngậm ngùi mà thốt lên: Chẳng dại!




Trần Kỳ Trung

(FB Trần Kỳ Trung)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét