Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Cha và con!


Cha và con!

Đăng bởi Elvis Ất on Monday, July 31, 2017 | 31.7.17



Chuyện tưởng là nhỏ, không ngờ thành một cuộc cãi nhau to.


Trên một trang mạng, đăng một bức thư, ký tên ông, gửi cấp cao,yêu cầu giải quyết một số việc mà dư luận đang quan tâm…


Chỉ thế thôi, buổi chiều, thằng con cho đánh xe về sớm, không cho ông đi tắm biển như thường lệ mà giữa cha và con phải có một cuộc nói chuyện.






Con:


- Ba viết bức thư ấy để làm gì ! Việc đó không liên quan đến ba, không liên quan đến gia đình mình thì việc gì ba phải quan tâm.


Ông lắc đầu:


- Con không thể nói như thế. Xã hội mình đến ngày bấn loạn, hết thuốc chữa vì những việc như vậy. Đây là sinh mệnh của chế độ, của đảng… buộc ba phải lên tiếng…


Con ông phản bác ngay:


- Thế hồi đương chức, sao ba không lên tiếng. Nhất là lúc đó, ba có chức vụ to, quát nửa thiên hạ phải im miệng. Cơ sự xấu này, đâu có phải bây giờ, mà có từ thời ba đương chức và cả trước nữa, nó có mầm mống rồi.


Ông phải giải thích với nó thế nào? Nếu lúc đó ông lên tiếng…! Liệu ông có “hạ cánh an toàn” không? Bao tấm gương tày liếp với cái chết tức tưởi sờ sờ ra đó .Hơn nữa , ông là một cái ốc vít trong bộ máy khổng lồ cùng vận hành. “ Ốc vít” này không đồng bộ, họ sẵn sàng “vứt đi” thay một “ốc vít” khác, ông đành phải im lặng… Nhưng bây giờ khác rồi, ông về hưu, ông có quyền nói, có quyền trình bày ý kiến của mình. Ông muốn thể hiện chính kiến:


- Ba về hưu, gần được nhiều người, trước đây là đồng đội của ba, gần dân, nghe được những lời tâm tình của họ. Có thời gian nghiên cứu tài liệu, nhìn ra thế giới, ba nhận ra nhiều vấn đề… nếu lãnh đạo không sửa đổi, đất nước mình sẽ rơi vào con đường bế tắc.


Thằng con ông cười nhạt:


- Con buồn cười với ý kiến của ba. Ba về hưu mới nhận ra, thực tế, rất nhiều người đã nhận ra, trong đó có cả con, nhưng không muốn nói ra. Im lặng không có nghĩa là đồng ý…


Ông có vẻ ngạc nhiên:


- Tại sao con lại nói thế!


Lần này con ông không nín nhịn. Nó to tiếng:


- Làm sao mà dám nói, khi mình muốn trình bày ý kiến khác họ, liền bị quy là “phản động”, “ nghe theo lời của bọn chống phá chế độ, thù địch” Dù có nói đúng họ cũng không nghe, hay không muốn nghe. Đã vậy còn bị đánh, bị đàn áp, bị ném chất bẩn vào nhà... Nhưng chuyện đó không sợ mà con sợ sự im lặng, nhẫn nhục của cả xã hội này. Bây giờ ba thử ra ngã tư ,đọc to lên những điều ba viết muốn gửi lên mấy ông lãnh đạo. Ai người ta nghe!!! Không những thế ,điều ba viết ảnh hưởng đến việc làm, tương lai của con, cả những đứa cháu của ba…
-...
- Không đúng sao! Tổng công ty con đang liên kết với một tập đoàn nhà nước thực hiện dự án lớn, nhẹ cũng được vài chục tỷ, còn hơn… Bây giờ, nếu như chỉ vì những việc làm của ba, mọi việc của con đổ bể, lúc đó tình cảnh cuả con sẽ như thế nào…


Ông im lặng.Thằng con nói tiếp:


- Con cũng phải nói cho ba biết. Hiện con đã bỏ tiền đầu tư ra nước ngoài, gần có thẻ xanh, nhà bên đó cũng mua rồi. Mấy đứa con học bên đó cũng xin ở lại, chúng cương quyết không về…


- Nghĩa là con cũng không muốn ở trong nước? – Ông ngán ngẩm hỏi con


- Ở thế nào được ba! Khi xã hội đầy bất an, chính trị thì phấp phỏng, kinh tế không biết về đâu khi nhà nước nợ đầm đìa. Đã vậy, tầng lớp lãnh đạo, ai cũng biết,bên ngoài nói những lời cao đạo, thực chất bên trong chỉ biết bảo vệ lợi ích nhóm, bảo vệ một giai tầng. Chính họ cũng đang lo sợ vị thế lãnh đạo của mình…


Trước sự thật trần trụi, ông lắc đầu, ánh mắt buồn bã. Con nhìn ông, ánh mắt thương cảm, giọng nó dịu lai:


- Thôi, con khuyên ba, bình tâm, đừng để ý chuyện ngoài xã hội nữa, không làm gì họ được đâu. Tự họ, không nói ra, họ cũng biết sẽ đi về đâu. Con đã lo cho ba một chuyến du lịch châu Âu trong ba tháng. Ba chuẩn bị đi nhé!


Trần Kỳ Trung


(FB Trần Kỳ Trung)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét