Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015
Lối thoát nào cho dân tộc tôi?
Lối thoát nào cho dân tộc tôi?
Anh Trần Bang bị lực lượng công an mặc thường phục đánh đổ máu trong cuộc biểu tình phản đối Tập Cận Bình tại Hồ Chí Minh ngày 5/11/2015.
Dân chủ
5.11.15
3 giờ chiều, một cơn mưa lớn xối xả ập xuống giữa Sài gòn, như tiếng than van của lòng dân thấu đến tai ông trời, lòng người nổi giận đã khiến ông trời cũng phải nổi giận!
Hôm qua và hôm nay, tại Sài gòn đã diễn ra hai cuộc biểu tình, có sự tham gia của hàng trăm công dân yêu nước. Họ đoàn kết, hiên ngang, cùng anh dũng hô vang khẩu hiệu: “ Đả đảo Trung Cộng; Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam; Tập Cận Bình hãy cút xéo về nước…”
Những cuộc biểu tình này đã tiếp lửa, tiếp nối cho cuộc biểu tình chống Tập Cận Bình sang thăm Việt Nam của người dân Hà Nội vào ngày 3/11 vừa qua. Chưa bao giờ người dân Sài gòn lại đồng lòng xuống đường với khí thế mạnh mẽ và kiên cường như vậy. Lý do tại sao ai cũng biết, bởi người Sài gòn yêu dân chủ luôn trong tình trạng bị canh chừng, bị bố ráp với mạng lưới an ninh, công an dày đặc. Người dân chỉ cần có động thái đối kháng dù nhỏ, cũng sẽ bị ngăn chặn hoặc bị hành hung tàn bạo…
Sáng 5/11/2015, bất chấp vòng vây an ninh thắt chặt tại nơi cư trú, bất chấp các ngả đường bị bố ráp, bị ngăn hàng rào, bất chấp đội ngũ an ninh, cảnh sát, công an, dân phòng, dân quân tự vệ, côn đồ giả dạng thường dân còn đông hơn đoàn người biểu tình, những người con yêu nước Sài gòn đã nắm chặt tay nhau, cùng tiến về Lãnh sự quán Trung Quốc và hô vang những khẩu ngữ phản đối Tập Cận Bình, phản đối Trung Quốc – kẻ láng giềng khốn nạn, kẻ thù của dân tộc Việt Nam, kẻ đã và đang đánh chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, giết ngư dân, cướp biển đảo, bờ cõi của Việt Nam.
Từng đoàn người đi giữa lòng Sài gòn, miệng hô vang rền, những tiếng hô vang cũng là lời kêu gọi đồng bào trong cả nước, lời khẩn thiết mong người dân đừng tiếp tục vô cảm trước vận mệnh dân tộc. Hàng trăm người đi đường đã khựng lại, họ đứng yên, họ chìm đắm trong tiếng hô của những người anh em, những người con máu đỏ da vàng can đảm và anh dũng hơn họ.
Một rừng biểu ngữ chấp chới, thông điệp được thả bay đi khắp nơi, đó là hồi trống thúc dục xoáy sâu vào nhận thức, vào trí óc và trái tim của mỗi người dân Việt Nam. Toàn thể nhân dân cần phải nhận biết rằng: “Giặc đang đến nhà, vận nước đang thật sự lâm nguy”. Đáng lẽ những người cai trị đất nước này phải là người đầu tiên đuổi giặc ra khỏi bờ cõi, thì không hiểu tại sao, người ta lại trải thảm đỏ đón tiếp giặc long trọng, để giặc phát biểu trước các đại biểu Quốc hội, là cơ quan đại diện cho tiếng nói của nhân dân. Trong khi đó, thực tế lòng dân đang ngày đêm sôi sục căm thù Trung cộng, và xót xa đau đớn cho hình ảnh quê hương từng ngày bị xâm chiếm.
Và
Máu người yêu nước đã đổ xuống, dòng máu đã thấm đỏ lời kêu gọi toàn dân đừng ngại ngần lên tiếng bảo vệ bờ cõi!
Đoàn người biểu tình đã bị tấn công, nhiều người bị hành hung, bị bắt bớ bởi lực lượng hàng trăm công an, an ninh tại khu vực biểu tình.
Những người yêu nước bị đạp ngã xuống đất, lòng yêu nước của họ bị dẫm đạp bởi bạo lực. Chính nghĩa đã bị thấm nhòa màu máu, lời tiếng kêu cứu vang dội giữa trời xanh, đoàn người bị xô đẩy, bị giằng co, kéo lê, nhiều người bị bắt giam về đồn; hằng hà sa số tấm biểu ngữ bị cướp giựt, bị vò nhát trong bàn tay những người mang danh bảo vệ trật tự xã hội.
Người Sài gòn sững sờ, lòng dân vỡ toang tác, niềm hy vọng cuối cùng sụp đổ!
Người Sài gòn thẫn thờ chứng kiến những người anh em cùng dòng máu với mình, chỉ vì bảo vệ giặc tàu mà nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu nước của đồng bào.
Bạo lực đã được đốt lên, được phát động bởi chính các cơ quan công quyền. Chính họ chứ không phải ai khác đang đổ dầu, thổi bùng ngọn lửa hận thù trong lòng người dân. Chính họ đã tự vạch áo cho những người vô cảm biết, ai mới là kẻ hèn với giặc, ác với dân!
Máu đã đổ ra và nước mắt đã cạn, giá trị của lòng yêu nước sao thật quá đắt đỏ!
Bao năm qua, máu, tự do và cả mạng sống của những người dân Việt Nam đã hy sinh và nằm xuống cho nền tự do dân chủ, vẫn không thể nào làm lung lay sự bạo tàn của quyền lực thống trị, không thể làm lung lay lương tâm của những người anh em có chung một tổ quốc!
Đất nước này quả thật quá bất hạnh, nó chứa đựng lửa hận thù và sự chia rẽ sâu sắc trong lòng người Việt. Nó đang bị nhồi nén và chuẩn bị vỡ tung, tan tác bởi những cuộc ngả giá, mua bán của những kẻ tham lam bạo tàn.
Máu và nước mắt của những người yêu nước, đến bao giờ đủ để thấm vào lương tri những người vô cảm!
Và sẽ còn phải đánh đổi bao nhiêu mạng người, đánh đổi bao nhiêu tự do và hạnh phúc để có lối thoát cho dân tộc tôi?!
Theo Bạch Cúc (Dân luận)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét