Lời nhắn của người dân Việt gởi ông Tập Cận Bình
Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng
Là người Việt Nam, chúng tôi hiểu rằng nhân dân Việt Nam không ai muốn tiếp đón ông trong chuyến thăm viếng này.
Cách không xa Ba Đình, nơi ông sẽ gặp gỡ các nhà lãnh đạo Việt Nam, là gò Đống Đa, chôn xương của những kẻ cướp nước hơn hai trăm năm trước. Và khi máy bay chở ông vào không phận Việt Nam, nếu tình cờ nhìn xuống, rất có thể ông sẽ trông thấy sông Bạch Đằng – “Đằng giang tự cổ huyết do hồng”, không phải đỏ vì phù sa, mà vì máu của quân xâm lược. Ông khăng khăng bảo nước ông không có cái gen xâm lược, gò Đống Đa và sông Bạch Đằng đã đủ để nhắc cho ông nhớ cái “truyền thống” xâm lăng đó chưa ông?
Ông tự hào là đảng trưởng của Đảng Cộng sản, luôn luôn giương cao ngọn cờ Mác Lê Mao “Bốn phương vô sản đều là anh em”, thế mà chính đảng của ông xua 32 sư đoàn, mở một cuộc tấn công tàn bạo vào sáu tỉnh biên giới Việt Trung tháng 2 năm 1979. Và cũng thành truyền thống, đảng ông khoác cho cuộc xâm lăng này một cái tên mỹ miều “Đối Việt tự vệ hoàn kích chiến” (cuộc chiến đánh trả Việt Nam để tự vệ)!
Nhưng thôi, năm 1979 ông đang còn là sinh viên Đại học Thanh Hoa, chưa thể buộc cho ông trách nhiệm cá nhân về tội ác “trời không dung đất không tha” ấy. Bây giờ ở cương vị đảng trưởng, những tưởng ông biết chiêm nghiệm lịch sử, để tránh cho đất nước láng giềng và cho cả đất nước ông cảnh núi xương sông máu. Không! Ông vẫn quyết tâm kế thừa và phát huy cái “truyền thống” đáng nguyền rủa đó. Ông áp đặt đường lưỡi bò lên Biển Đông, xưng xưng tuyên bố chủ quyền “không thể tranh cãi” ở Hoàng Sa và Trường Sa, rằng đó là gia sản của tổ tiên ông để lại.
Ngôn và hành của ông đánh thức cả những người u mê nhất, trước đây trót thành thực tin vào cái mật ngọt “4 tốt 16 chữ vàng”.
Qua Việt Nam, ông có thể mua chuộc hay dọa dẫm một ai đó – bằng tiền hay bằng quyền. Ông có thể tiếp tục lừa bịp một ái đó – bằng lý luận “đại cục”, bằng cái gọi là “cùng ông tổ Mác Lênin”. Nhưng nhất định ông không thể mua chuộc, dọa dẫm hay lừa bịp được nhân dân Việt Nam! Và như thế, thì giấc mơ khuất phục Việt Nam chỉ là chuyện viển vông.
Nhân dân chúng tôi sẽ theo dõi ông và những ai manh tâm bán rẻ quyền lợi đất nước một cách chăm chú và cẩn thận. Nhân dân không quên bao giờ. Và lịch sử bên cạnh việc ca ngợi những chiến công giết Liễu Thăng, đuổi Tôn Sĩ Nghị, vẫn không quên nhắc nhở đời sau những kẻ bán nước như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống.
Rồi ông sẽ nâng cốc với lãnh đạo Việt Nam và không tiếc lời nói về tình hữu nghị giữa hai nước. Nhân dân Việt Nam chỉ nói ông một câu:
Để có hữu nghị chân thực, hãy trả Hoàng Sa, Trường Sa cho Việt Nam.
CLB L. H. Đ.
Nguồn: Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng gửi BVN.
Là người Việt Nam, chúng tôi hiểu rằng nhân dân Việt Nam không ai muốn tiếp đón ông trong chuyến thăm viếng này.
Cách không xa Ba Đình, nơi ông sẽ gặp gỡ các nhà lãnh đạo Việt Nam, là gò Đống Đa, chôn xương của những kẻ cướp nước hơn hai trăm năm trước. Và khi máy bay chở ông vào không phận Việt Nam, nếu tình cờ nhìn xuống, rất có thể ông sẽ trông thấy sông Bạch Đằng – “Đằng giang tự cổ huyết do hồng”, không phải đỏ vì phù sa, mà vì máu của quân xâm lược. Ông khăng khăng bảo nước ông không có cái gen xâm lược, gò Đống Đa và sông Bạch Đằng đã đủ để nhắc cho ông nhớ cái “truyền thống” xâm lăng đó chưa ông?
Ông tự hào là đảng trưởng của Đảng Cộng sản, luôn luôn giương cao ngọn cờ Mác Lê Mao “Bốn phương vô sản đều là anh em”, thế mà chính đảng của ông xua 32 sư đoàn, mở một cuộc tấn công tàn bạo vào sáu tỉnh biên giới Việt Trung tháng 2 năm 1979. Và cũng thành truyền thống, đảng ông khoác cho cuộc xâm lăng này một cái tên mỹ miều “Đối Việt tự vệ hoàn kích chiến” (cuộc chiến đánh trả Việt Nam để tự vệ)!
Nhưng thôi, năm 1979 ông đang còn là sinh viên Đại học Thanh Hoa, chưa thể buộc cho ông trách nhiệm cá nhân về tội ác “trời không dung đất không tha” ấy. Bây giờ ở cương vị đảng trưởng, những tưởng ông biết chiêm nghiệm lịch sử, để tránh cho đất nước láng giềng và cho cả đất nước ông cảnh núi xương sông máu. Không! Ông vẫn quyết tâm kế thừa và phát huy cái “truyền thống” đáng nguyền rủa đó. Ông áp đặt đường lưỡi bò lên Biển Đông, xưng xưng tuyên bố chủ quyền “không thể tranh cãi” ở Hoàng Sa và Trường Sa, rằng đó là gia sản của tổ tiên ông để lại.
Ngôn và hành của ông đánh thức cả những người u mê nhất, trước đây trót thành thực tin vào cái mật ngọt “4 tốt 16 chữ vàng”.
Qua Việt Nam, ông có thể mua chuộc hay dọa dẫm một ai đó – bằng tiền hay bằng quyền. Ông có thể tiếp tục lừa bịp một ái đó – bằng lý luận “đại cục”, bằng cái gọi là “cùng ông tổ Mác Lênin”. Nhưng nhất định ông không thể mua chuộc, dọa dẫm hay lừa bịp được nhân dân Việt Nam! Và như thế, thì giấc mơ khuất phục Việt Nam chỉ là chuyện viển vông.
Nhân dân chúng tôi sẽ theo dõi ông và những ai manh tâm bán rẻ quyền lợi đất nước một cách chăm chú và cẩn thận. Nhân dân không quên bao giờ. Và lịch sử bên cạnh việc ca ngợi những chiến công giết Liễu Thăng, đuổi Tôn Sĩ Nghị, vẫn không quên nhắc nhở đời sau những kẻ bán nước như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống.
Rồi ông sẽ nâng cốc với lãnh đạo Việt Nam và không tiếc lời nói về tình hữu nghị giữa hai nước. Nhân dân Việt Nam chỉ nói ông một câu:
Để có hữu nghị chân thực, hãy trả Hoàng Sa, Trường Sa cho Việt Nam.
CLB L. H. Đ.
Nguồn: Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng gửi BVN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét