Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2017
Cuộc chia tay lần cuối với Trịnh Xuân Thanh
Người Buôn Gió - Cuộc chia tay lần cuối với Trịnh Xuân Thanh
Đăng bởi Elvis Ất on Sunday, August 6, 2017 | 6.8.17
Tôi và Thanh ngồi đối diện nhau để tôi hỏi về việc thất thoát 3200 tỷ, diễn biến cuộc gặp này tôi đã kể trong bài phỏng vấn Trịnh Xuân Thanh.
Sau bài đó TXT có vẻ hài lòng như đã bày tỏ những thanh minh cho mình.
Nhưng với tôi thì còn nhiều điều chưa xong, ví dụ về cuộc phỏng vấn trực tiếp lên hình.
Tôi có mấy điều cần TXT phải giúp tôi khi lên hình vì một số nhà dân chủ thắc mắc.
Thứ nhất có hình ảnh, lời nói để làm chứng rằng những gì tôi viết trước đó là dựa trên sự thật Thanh nói. Lúc đó rất nhiều người cho rằng tôi không hề gặp TXT, hoặc TXT vẫn bị giam trong nước, tôi bịa ra chuyện Con Dê Tế Thần và Đường Xa Vạn Dặm mà không hề gặp Thanh như nhiều nhà dân chủ đồn đại
Thứ hai minh bạch rõ quan hệ chúng tôi là vì tiền hay không như nhiều nhà dân chủ đồn đại.
Thứ ba lập trường chiến đấu có còn chung nhau hay không, cần làm rõ để các nhà dân chủ thấy rõ Thanh theo phản động hay phản động Gió theo Thanh.
TXT nói thôi đến đây là đủ rồi, không cần phải làm gì thêm nữa.
Tôi đồng ý, chia tay đường ai nấy đi. Mang theo những đồn đại xấu về tôi có động cơ gì khi viết loạt bài về TXT.
Tôi hiểu TXT không muốn ra mặt, để làm gì thì là động cơ của anh ta.
Đã chơi thì không sợ gì mang tiếng, nhưng lẽ ra TXT nên xuất hiện công khai ở một clip với tôi để làm rõ giúp tôi những chuyện đó, anh ta không làm, tôi không trách, được thì tốt, không được cũng không sao. Dù sao tôi cũng chả cần ai nghĩ tốt về tôi cả. Làm những điều mình muốn , trả giá cho điều mình muốn là bản chất của tôi, việc không được TXT minh bạch những lời đồn đại của thiên hạ về tôi, cũng nằm trong cái giá phải trả đó.
Tôi không hề liên hệ lại với TXT, nhiều lần tin đồn TXT bị bắt trên mạng, tôi cũng không trả lời rõ ràng, vì tôi không biết gì nữa về anh ta, thậm chí là còn không muốn biết. Cuộc chơi giữa tôi và anh ta đã chấm dứt.
Nói thật thì trong lòng tôi hơi trách anh ta, thật lòng nói vậy. Nhưng luật chơi là vậy, không ai ép được ai.
Bây giờ tôi kể cho các bạn nghe nguyên tắc về việc không biết gì về nhau.
Năm 20 tuổi tôi ở trong khu xóm bụi, một hôm có hai người bàn chuyện ăn trộm kho hàng, tôi ngồi bên cạnh. Một người khác thấy thế gọi tôi ra hỏi.
- Mày có định làm cùng chúng nó không.?
Tôi nói không, anh kia nói.
- Nếu vậy mày ngồi nghe làm gì, lỡ chúng nó bị lộ, có phải nó nghi mày không. Hoặc lúc nào mày cai hứng, mày kể cho ai có phải giết chúng nó không.?
Tôi hiểu ra vấn đề, quay lại xin tham gia cùng, lần đó tôi là người chui vào kho hàng để lấy tuồn cho hai người kia bên ngoài khiêng lên xe xích lô.
Số hàng lấy trộm đó là 3 súc vải. Hai người kia mang đi bán mà không rủ tôi đi cùng, họ đưa cho tôi số tiền rất ít so với giá trị thực của 3 súc vải. Tôi rất ức và hỏi người khuyên mình có nên đánh nhau vì chuyện này không. Anh ta bảo.
- Không, đời còn dài, cùng phạm pháp ăn chia phải đều, không công bằng đã là cái ngu, vì không công bằng mà đánh nhau lại càng ngu. Vụ này vớ vẩn nhưng nó giúp mày biết nhìn người, không thì sau này chúng vụ nào lớn hơn thì ân hận hơn.
Bây gờ tôi 45 tuổi, bài học của 20 năm trước theo tôi trong suốt 25 năm lăn lộn mọi ngóc ngách của cuộc đời. Bài học đó kết hợp với bài học năm tôi 14 tuổi, ngày ấy xe chở hoa quả vào chợ Long Biên hay đậu ven đê, dọc đường Trần Quang Khải, các lại buôn ăn cơm. Bọn trẻ con chúng tôi rủ nhau ăn trộm xoài. Xoài để trong cái sọt , chúng tôi tranh nhau móc ở cái mắt sọt ra từng quả, cãi nhau chí choé, xô đây nhau, chửi nhau để tranh móc từ cái lỗ rách của tấm cót lót bên trong. Tôi bị đẩy bật ra. Lúc bị bật ra tôi nhìn và chợt nghĩ.
- Nếu ăn cắp mà tranh nhau chí choé thế này không ai biết, việc gì phải tranh nhau.
Tôi ra góc khác, bê nguyên cả sọt xoài xuống đất và kéo xềnh xệch về nhà.
Không chung vụ không biết gì, không tranh cãi với nhau để còn làm việc khác, đấy là nguyên tắc của đường phố , của lưu manh tôi đã áp dụng vào các quan hệ đấu tranh với cộng sản trong nhiều năm qua.
Hôm nay tôi nhận được tin từ một người trung lập, người này không ưa gì TXT, ngừoi ta nói vụ TXT sẽ bị xử mức án rất nặng để thoả lòng Nguyễn Phú Trọng, bất chấp quan hệ Việt Đức thế nào, chế độ sẽ cùn và nước Đức cũng chẳng làm gì được. Họ nói thằng Thanh nó giàu sẵn khi chưa làm PVC, nó đánh quả khắp nơi, có tiền chạy vào đó rồi nhận hậu quả, chứ nó không tội gì ở đó. Ép để xử nó làm thoả mãn cá nhân phe nhóm ở vụ PVC oan cho nó. Hiếu có viết rõ ràng giúp cho mọi người hiểu giúp nó.
Thú thực bây giờ tôi chỉ quan tâm phản ứng của Đức trước việc bắt cóc, việc TXT oan thế nào không phải là việc của tôi nữa. Lúc có điều kiện anh ta đã không làm cái clip để minh oan cho tôi, anh ta có thế nào là số phận của anh ta mà thôi. Không phải tôi sợ gì cộng sản hù doạ, mà tôi chán TXT ngay lúc chia ta lần cuối như thế, giờ người thân của anh ta cũng không có ý kiến gì. Tôi sao phải thanh minh cho anh ta vụ 3200 tỷ kia, chả phải anh ta đã không cần đến tôi rồi đó thôi.
Giờ người thân của TXT cần ra báo chí quốc tế lên tiếng, nhờ tôi giúp cũng phải rõ ràng chuyện nhờ vả thế nào.
Mạng ngừoi là quý, nhưng nếu gia đình họ còn chẳng đứng ra công khai, chẳng làm hết mình hoặc làm theo cách kín đáo hy vọng chế độ cộng sản châm chước, rồi để người như tôi đứng ra è cổ thanh minh hộ, để rồi tôi mang tiếng là nhận tiền này nọ. Liệu thế có công bằng không.?
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét