Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017
Quốc Hội CSVN: Dân đã thấy một nghị trường trắng xóa?
VNTB- Quốc Hội CSVN: Dân đã thấy một nghị trường trắng xóa?
Reply
news, opposite, Phạm Chí Dũng, Quốc Hội CSVN: Dân đã thấy một nghị trường trắng xóa?, VNTB
4.12.17
Phạm Chí Dũng
Người Việt 3/12/2017
Quốc Hội CSVN đã không thoát khỏi “ngủ ngày” về nỗi đau của nhân dân trong thiên tai và xả lũ bừa bãi. (Hình: Getty Images)
“Dân đã thấy một Nghị trường sôi động” (!?)
Chưa đầy lễ cúng 49 ngày theo truyền thống người Việt cho hơn một trăm cái chết đuối nước tức tưởi của dân nghèo ở các tỉnh Bắc Bộ và miền Trung do nạn xả lũ bừa bãi và cực kỳ vô trách nhiệm của các hồ thủy điện, Đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV) của Ủy Viên Trung Ương Đảng, Cựu Phó Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương Nguyễn Thế Kỷ đã tung hô bằng một cái cái tít “Nhìn lại kỳ họp thứ 4: Dân đã thấy một nghị trường sôi động”: “Kỳ họp thứ 4, Quốc Hội khóa 14 đã khép lại trong một dư âm tốt. Không chỉ tiếp đà cho Hội Nghị TW 6 về quyết tâm tinh gọn bộ máy, phòng chống tham nhũng, phát triển bền vững đất nước, kỳ họp còn cho thấy, mọi vấn đề của dân thì dân đều có quyền được biết, công khai, dân chủ.”
Còn báo Quân Đội Nhân Dân – cơ quan ngôn luận của Bộ Quốc Phòng – còn tỏ ra trâng tráo hơn: “Dấu ấn một Quốc Hội hành động vì lợi ích của nhân dân.”
Song những “dư âm tốt” hay “dấu ấn” ấy lại được tôi luyện về “quyền im lặng” đến mức trong suốt kỳ họp Tháng Mười – Mười Một, 2017, đã chẳng một “đại biểu nhân dân” nào thốt nổi một từ về thân phận của những oan hồn không nhắm mắt, dù khối oan hồn ấy chắc chắn vẫn còn lảng vảng đòi nợ chốn nghị trường tiêu tốn cả tỷ đồng mỗi ngày từ tiền đóng thuế của người dân.
Cũng không còn một tiếng nói nào trong nghị trường quốc hội cám cảnh về nạn xả thải lẫn hậu quả khủng khiếp gây ra bởi Formosa, dù rằng thói câm điếc ấy nếu có được tự chữa trị đôi chút vào kỳ họp thứ 4 Quốc Hội thì cũng đã quá muộn cho những gì mang thuộc tính “phục hồi nhân phẩm.”
Cũng chẳng một từ nói đến các trạm thu phí BOT của các nhóm quyền – tiền đang hoành hành dữ dội từ Bắc chí Nam…
Vài câu chuyện không thể bỏ qua và luôn có thể mổ xẻ trong thời gian tới về đặc trưng “chống tham nhũng một phe”: một “nghi can” thuộc loại “án quốc gia” – Bộ Trưởng Y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến cùng gia đình bà ta liên đới mật thiết với vụ nhập khẩu thuốc ung thư giả mà đã có thể giết chết không ít bệnh nhân – đã được giới quan chức lãnh đạo của Quốc Hội biện bạch lý do “phải thực hiện nghị quyết” để không phải ra trả lời chất vấn.
Rồi trong một buổi họp Quốc Hội, khi một đại biểu yêu cầu Bộ Trưởng Thông Tin và Truyền Thông Trương Minh Tuấn giải trình về vụ MobiFone mua AVG mà đã khiến thất thoát ngân sách đến gần 8 ngàn tỷ đồng, Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân đã bất ngờ bác yêu cầu này với lý do “vụ MobiFone đang trong quá trình thanh tra…”
Trước đó, trên mạng xã hội đã xuất hiện nhiều thông tin cho rằng ông Trương Minh Tuấn “dính” vụ MobiFone mua AVG…
Trắng xóa!
Nếu đối chiếu với thời gian năm 2013 là lúc Quốc Hội Việt Nam tổ chức “lấy ý kiến nhân dân” về Hiến Pháp – một bản văn bị Tổng Bí Thư Trọng cho là “cương lĩnh đảng quan trọng hơn Hiến Pháp,” cho tới giờ cơ quan được xem là “tối cao về quyền dân” vẫn chưa hề thoát khỏi trạng thái mê ngủ đáng kinh ngạc.
Hoạt động giám sát của Quốc Hội là hoàn toàn không xứng đáng với khoản kinh phí khổng lồ mà 90 triệu cử tri phải bỏ ra để nuôi bộ máy có đến hơn 90% là đảng viên và số đại biểu kiêm nhiệm nhiều hơn hẳn chuyên trách này.
Từ cuối năm 2011 cho đến nay, Quốc Hội vẫn không hề triển khai điều 69 của Hiến Pháp năm 1992 về Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình. Đó là hai đạo luật cực kỳ quan trọng liên quan tới quyền lợi người dân, phù hợp với Công Ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đã tham gia ký kết vào năm 1982. Đây chính là những điều cốt tử mà các nhóm trí thức cũng như người dân quan tâm và kiến nghị rất nhiều lần, nhưng đã hoàn toàn bị chìm xuồng trong tư thế “ngủ ngày” của Quốc Hội.
Số phận ngư dân và chủ quyền lãnh thổ cũng đã bị Quốc Hội hầu như bỏ mặc suốt nhiều năm qua. “Dấu ấn” tệ hại nhất của Quốc Hội khóa cũ là vẫn không ra nổi một nghị quyết nào về Biển Đông từ giữa năm 2014, khi giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc xâm phạm lãnh hải Việt Nam. Đến Quốc Hội khóa mới cũng “rứa.”
Bạc nhược trước nguy cơ ngoại xâm, nhưng lại để “giặc nội xâm” xả lũ “giết sống” dân nghèo.
Hàng chục vạn ngôi nhà, xóm, làng, khu phố bị chìm ngập trong biển nước. Hàng vạn hecta đồng ruộng, hồ ao, đầm nuôi cá đến kỳ thu hoạch đã mất trắng…- hình ảnh thống thiết thường thấy qua mỗi mùa mưa bão.
Quằn quặn Bình Định, Quảng Ngãi, Quảng Nam, Hà Tĩnh…, tiếng khóc xé lòng dội khắp xóm làng sau cú xả lũ vào dân của các nhà máy thủy điện.
Song một điều kinh khủng là ngay cả hơn năm chục hàng trăm sinh mạng dân chúng bị cơn lũ thủy điện dã man chưa từng thấy cướp trắng vào cuối năm 2013 và hơn một trăm cái chết tương tự vào cuối năm 2017 cũng không khiến quốc hội thoát khỏi “ngủ ngày.”
Cũng chẳng có bất cứ thủ phạm “tàn sát” nào phải ra trước vành móng ngựa từ trước đến nay.
Bất chấp những lời dẫn dụ đầy ngụy biện của giới quan chức chính phủ và bộ ngành, tất cả đều đã quá chậm. Bất chấp vài trăm dự án thủy điện cuối cùng cũng buộc phải gạt ra khỏi quy hoạch, hàng trăm dự án thủy điện còn lại đã quét đi hơn 50,000 hecta rừng, hàng ngàn hecta đất ở, đất trồng trọt của người dân… khiến dân chúng phải chuyển nhà, chuyển cửa, mất nghề… khốn đốn trong sinh hoạt.
Những năm trước khi còn rơi rớt “niềm tin chính trị,” những gì mà người dân muốn là các đại biểu quốc hội không được ngủ gật trong một khán phòng như ngủ lặng cùng bản hiến pháp 2013 bị xem là “ngủ đông.”
Nhưng thói vô lương tâm của quan chức vẫn luôn dẫn tới vô số trác táng trên bàn tiệc và những cuộc chơi bất tận thâu đêm, bất kể cảnh khốn cùng và bất chấp lời nguyền rủa từ những kẻ đóng thuế bất hạnh.
Toàn bộ sự thể trên hẳn là nguồn cơn sâu xa giải thích cho hiện tượng ngày càng xuất hiện quá nhiều đại biểu quốc hội “cấm khẩu” – một tâm lý mệt mỏi và chán nản đến mức không thể động mồm, bất chấp chỗ ngồi của họ vẫn ngốn đến 1 tỷ đồng cho mỗi ngày họp.
Từ tiền đóng thuế của tuyệt đại đa số cử tri.
Không những không còn “của dân” và “vì dân,” Quốc Hội còn tiếp thêm một lực hút xoi móc nữa đối với bầu ngân sách vốn đã bị các nhóm lợi ích xuyên đục đến tận cùng.
“Dân đã thấy một Nghị trường sôi động” và “Dấu ấn một Quốc Hội hành động vì lợi ích của nhân dân” – liêm sỉ mất sạch đâu cả?
Cứ sau mỗi năm lại dồn ứ nhiều người dân đã trắng tay, trắng mệnh và cũng trắng xóa lòng tin vào Quốc Hội và chế độ. (Phạm Chí Dũng)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét