Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017
Sao lại vụng dại đến thế!
Bùi Tín - Sao lại vụng dại đến thế!
Đăng bởi Elvis Ất on Tuesday, October 24, 2017 | 24.10.17
Tướng Nguyễn Chí Vịnh vừa sang Hoa Kỳ dự cuộc đối thoại quốc phòng Việt - Mỹ, với một số thỏa thuận nhằm tăng cường khả năng bảo vệ vùng ven biển Việt Nam, trao đổi kinh nghiệm trong huấn luyện, diễn tập chung, phía Mỹ giúp cho Việt Nam tẩy trừ chất Dioxin ở quanh sân bay Biên Hòa, tiếp theo việc hoàn thành việc tẩy trừ quanh sân bay Đà Nẵng.
Tướng Nguyễn Chí Vịnh vừa sang Hoa Kỳ dự cuộc đối thoại quốc phòng Việt - Mỹ.
Theo màn truyền hình VTV4 ngày 21/10, nhân dịp này thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh đã trao một món quà «rất quý» cho thượng nghị sĩ John McCain, hiện là Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng của Thượng viện Hoa Kỳ. Đó là một tập tài liệu đã ngả màu vàng xám, gồm một số lá thư riêng của gia đình, bố mẹ, vợ con, bạn bè ông McCain gửi cho ông trong gần 5 năm rưỡi ông bị cầm tù trong trại giam Hỏa Lò/Hà Nội.
Ông McCain là nhân vật nổi tiếng. Ông nội và cha ông đều là Đô Đốc hải quân 4 sao, ngang cấp Đại tướng. Ông bị bắt khi ném bom nhà máy điện Hà Nội, bị bắn, nhảy dù xuống hồ Trúc Bạch, bị thương nặng, được cứu chữa và bị giam từ tháng 10 năm 1967 đến đầu năm 1973. Lúc ấy ông là thiếu tá hải quân 31 tuổi.
Trở về Hoa Kỳ ông trở thành chính khách của đảng Cộng hòa rất có uy tín, 2 lần trúng cử ở Viện Dân biểu và 5 lần liền trúng cử Thượng nghị sĩ.
Tại sao ông Vịnh lại mang món quà «độc» trên đây sang Hoa Kỳ? Chắc hẳn đã được sự tán thành của Bộ Ngoại giao và cả của Bộ Chính trị. Tôi dùng chữ «độc» với hàm cả 2 nghĩa, độc đáo với nghĩa tốt đẹp, khôn ngoan, hoặc với nghĩa độc hại, tệ hại.
Không biết ông McCain có vui mừng, hoan hỉ, biết ơn người trao tặng phẩm hay không. Bản tin không nói gì. Hay là theo phán đoán bình thường, ông McCain sẽ tỏ ra rất đau buồn và có thể rất phẫn nộ nữa. Hơn nữa lúc này ông lại đang bị bệnh hiểm nghèo ung thư trên não, mắt bị đau nặng.
Điều trên đây biểu lộ thái độ cực kỳ hà khắc đến độc ác, man rợ của chính quyền Việt nam khi chủ trương tịch thu hết, còn lưu giữ mọi thư từ riêng tư của mấy trăm tù binh Mỹ do họ quản lý, không cho họ nhận tin tức của bố mẹ, vợ con, anh chị em, bạn bè mà họ mong ngóng ngày đêm, cũng giống như không mảy may quan tâm đến việc liên lạc thư từ của các quân nhân miền Bắc Việt Nam vào Nam chiến đấu.
Tại sao họ không trao trả những tập thư đó ngay từ đầu năm 1973, để ông McCain có thể đưa ra cho bố, mẹ, vợ con ông xem, sao họ lại ngâm tôm thêm 44 năm nữa, nay mới lấy ra làm mồi kết thân! Thật không có gì tệ hại, vụng dại bằng!
Mấy năm trước ông Phạm Quang Nghị trong Bộ chính trị, bí thư thành ủy Hà Nội cũng sang Hoa Kỳ và tặng ông Mc Cain mấy bức ảnh chụp tấm bia lưu niệm cắm bên bờ hồ Trúc Bạch có ghi rõ tên tuổi, chức vụ, ngày tháng ông bị bắn rơi và bị bắt sống, điều không đẹp đẽ gì, gây nên phản cảm rất sâu nặng, cứ như cố tình khoét sâu thêm nỗi đau lòng về một số phận đen đủi mấy chục năm trước, điều mà đương sự chỉ muốn lãng quên, nay lại bị khơi dậy như trì triết nặng nề cố tình làm cho tủi nhục thêm. Cũng là một sự vụng dại độc hại về chính trị.
Đây có thể là do gốc gác của một chế độ rất thiếu văn hóa, không biết cách ứng xử văn minh, nhân ái và nhân đạo trong quan hệ quốc tế. Chủ quan và mù quáng! tự kiêu tự đại không đúng chỗ, không đúng lúc. Mà lại không xấu hổ.
Ắt hẳn trong đầu ông tướng Vịnh vốn lười học, - ăn chơi từ khi còn đi học ở trường kỹ thuật quân sự Vĩnh Phú như tướng Đặng Quốc Bảo hiệu trưởng từng kể lại - cũng như trong đầu các ủy viên Bộ Chính Trị chỉ có thể nghĩ rằng đưa lại bó thư quý cho đương sự ắt rằng đương sự sẽ chỉ biết ơn, coi đây là quà quý được ban phát cho không, vì họ chỉ quen suy nghĩ một chiều, lấy bụng ta suy ra bụng người khác.
Xin – cho, ban phát là nếp nghĩ độc nhất của họ. Ở trong nước chính sách này còn ít nhiều tác dụng, nhưng xuất khẩu nó thì thật là tệ hại.
Một điều dại dột, vụng về, ngớ ngẩn về ngọai giao mà cả Bộ Ngoại giao, cả Vụ Lễ tân, cả Ban đối ngọai TƯ đảng - hàng mấy trăm con người có học, không một ai lên tiếng ngăn cản, kể cả ông bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh có vẻ như vẫn còn mê ngủ, chưa mở mắt nhìn được thế giới đã bước vào bình minh của thế kỷ XXI!
Bùi Tín
(Blog VOA)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét