Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015
Trông con quan ngẫm lại con mình
Trương Duy Nhất - Trông con quan ngẫm lại con mình
Đăng bởi Trung Lập on Chủ Nhật, ngày 18 tháng 10 năm 2015 | 18.10.15
Mấy hôm nay. Mà không hẳn mấy hôm, mấy năm nay rồi. Thấy lớp con quan- quan con công kê dắt díu nhau ken chặt chính trường. Cảm giác như gì đó… thắt lại trong ngực!
Những đứa trẻ ranh mới hôm rồi chỉ biết vọc tiền, chơi gái thoắt cái khoác áo vét cà vạt chễm trệ trên đỉnh cao quyền lực cai trị, hoạch định chính sách kinh tài quốc gia.
Đất nước này, tổ quốc này, non sông này đâu phải cái chiếu giỗ để phân chia mâm bát cho vài gia đình dòng tộc.
Chưa giai thời nào đội ngũ con quan- quan con được mệnh danh là lớp “Thái tử đảng” lại xuất hiện nhiều đến thế, chướng tai gai mắt đến thế.
Trông những đứa con quan- quan con ấy, ngẫm lại con mình thấy như quặn ruột.
Có mỗi đứa con gái rượu. Vừa tốt nghiệp đại học xong, hai bằng đàng hoàng. Xin cho con một chỗ nào đó không khó. Thậm chí có ông Bộ trưởng, trung ương uỷ viên đương nhiệm vì thân tình quí trọng tôi, hứa với cháu rằng thích làm gì ở đâu, Hà Nội, Sài Gòn hay Đà Nẵng, bất kể đâu nếu muốn, trong lĩnh vực bác đảm trách thì cứ nói!
Vậy nhưng nó cảm ơn và lắc đầu “làm nhà nước kiểu ấy cháu không chơi!”.
Điều gì khiến nó quay lưng, quyết không chui vào ngồi chung trong cái chiếu mâm nhà nước?
Xưa nay, tôi luôn dạy và hướng con theo lối trao cho nó tự quyền, không nhồi nhét, không áp đặt.
Nhiều đêm, nhìn nó chong đèn thức đến 2, 3 giờ sáng vẽ chùi- chùi vẽ từng miếng logo, bao bì sản phẩm, thu đếm từng 5, 10 nghìn đồng mà không cầm lòng được.
Mấy lần bảo “Ba viết một bài nhỏ giới thiệu PR công việc con trên facebook và website. Trang của ba nhiều người đọc, con ắt thêm nhiều bạn hàng, kiếm nhiều mối hơn”. Vậy mà nó giơ tay cản ngay “không, không được, con muốn tự mình gây dựng, tự mình tìm kiếm”.
Hôm rồi anh Hạng (điêu khắc gia Phạm Văn Hạng) có mối lớn từ một tay nước ngoài cần nhân viên đồ hoạ, điện thoại bảo “phô tô ngay mấy cái bằng và nộp đơn cho bác”. Vậy nhưng nghe xong, nó lắc đầu bảo “không được bác ơi, cũng là thiết kế đồ hoạ, nhưng yêu cầu ấy không phải chuyên môn của cháu”.
“Thì cũng thiết kế đồ hoạ mà, cứ nhận đi!”. Tôi bảo vậy, nhưng nó cười “phải biết từ chối, cái gì mình không chắc thì không nhận. Không phải chuyên môn mình, nhận bừa họ cười cho!”.
Giật mình thương. Và cũng cảm thấy tin quí hơn trước sự biết khước từ của nó.
Nhìn những đứa con quan- quan con cùng lứa với con gái mình đang ưỡn ngực phưỡn bụng kia, không hiểu bố mẹ chúng, những người hiện vẫn đang ngự trên chót đỉnh quyền lực kia nghĩ gì trước bao lời chửi chê đàm tiếu đang hừng hực sục sôi trên mạng?
Và chúng, những lớp con quan- quan con kia có bao đứa nhận thức được rằng nay mai, mỗi lúc ra đường chúng phải cúi gằm mặt xấu hổ tủi nhục khi nghe thiên hạ dè bỉu khinh khi chửi chê bố mẹ chúng bằng những cái tên X mai mỉa?
Mấy hôm trước, tôi đã viết những dòng này: “Đường quan dựa lưng bố không chỉ hình thành nên một thế hệ quan chức X tai hại, mà còn vô tình tiếp sức cho các thế hệ X con cháu sau này tiếp tục coi sân quan như sân nhà, coi việc nước như việc của… bố chúng nó! Ấy là cái hỏng của việc nước, hỏng về dài lâu”.
Trương Duy Nhất
(Blog Một Góc Nhìn Khác)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét