Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

Tỉnh Giấc!


Lê Luân - Tỉnh Giấc!

Đăng bởi Trung Lập on Thứ Hai, ngày 18 tháng 7 năm 2016 | 18.7.16


Phải chăng chỉ đến khi đất nước thực sự nguy cấp hoặc lúc có chiến sự người ta mới cho nhân dân thể hiện quyền biểu đạt lòng yêu nước của mình bằng cách không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay cầm súng và ra trận mà đánh đổi bằng sinh mệnh bản thân mà người ta vẫn gọi với mỹ từ là "sẵn sàng hy sinh cho độc lập, tự do của tổ quốc"?


Còn khi đang đứng trên mảnh đất mà vẫn còn bề mặt yên bình và vào những thời điểm khác, người ta không thể hoặc bị cấm cản bất chấp Hiến pháp và pháp luật đối với một quyền cao quý và nghĩa vụ thiêng liêng của người dân, vốn đã được ấn định trong văn bản có giá trị pháp lý cao nhất ấy?


Thật đau lòng, khi mỗi ngày phải chứng kiến cảnh thế giới văn minh hết sáng tạo ra cái này, lại phát minh ra thứ khác hoặc tự do bàn tán về một định đề khoa học hay tự do biểu quyết các vấn đề đại sự của quốc gia họ, còn nhìn gần lại, trong vòm trời bé nhỏ của chúng ta thì giới trí thức và người yêu nước cứ phải khổ sở đào bới những chồng sách cũ mà đánh vật từng trang về chủ nghĩa cộng sản, những cuốn sách về thứ thuyết giáo sai lầm mà ngay cả nơi sản sinh ra nó đã chôn vùi và bỏ xó nó từ thế kỷ trước, để rồi khi tìm đọc những thứ ấy người trí thức thực sự vẫn cứ thấy và phải thốt lên nó hay quá đến chua xót và đầy đau đớn cho những thực tại bế tắc cũng như khắc nghiệt cho một dân tộc mà mình trót mang trên vai hai từ thiêng liêng ấy.


Nếu muốn biết chủ nghĩa cộng sản nó tốt đẹp hoặc có tồn tại hay không thì hãy cứ hỏi bà Thủ tướng đương thời nước Đức - Angela Merkel, người đàn bà sinh ra ở Đông Đức (nước theo Xã hội chủ nghĩa của tư tưởng Karl Marx), nhưng chính bà đã phải đau đớn thừa nhận sự sai lầm của học thuyết, rằng, nó chỉ như một liều thuốc an thần cho những kẻ đang trong cơn bệnh tật và cảnh nghèo đói tìm thấy một giấc mơ đẹp mà giải thoát mình mà thôi. Rồi cũng hãy hỏi ông Tổng bí thư đất nước Nam Tư cũ, hỏi ông Putin - Tổng thống Nga hiện tại, những nước thuộc khối Liên Xô hoặc Đông Âu xã nghĩa đã sụp đổ hoàn toàn những năm 1991. Và cũng đừng quên nhìn vào đất nước Venezuela hiện tại đang trong tình trạng điêu tàn và bi đát chưa từng có, và cả xứ Bắc Triều Tiên chuyên chế toàn trị để hiểu thứ chủ nghĩa cộng sản thực sự nó đang được thực thi và hiện hình ra sao và như thế nào ở những đất nước vô pháp, nghèo đói và độc tài một cách dã man này.


Tôi chỉ mong giới trẻ sớm tỉnh ngộ, có tư duy và nhận thức để nhận ra được những khiếm khuyết, sai lầm và cả sự ảo tưởng của nó nữa, để thế hệ ấy sẽ gánh vác trọng trách mà kiến thiết lại đất nước này tươi đẹp hơn, nếu không, tất thảy rồi sẽ như một cơn đại hồng thuỷ, chỉ là sớm hay muộn, sẽ đến lúc nó ập xuống xã hội đã quá nhiều thứ khủng khiếp đang phủ lấp đất nước này, mà thực càng giải quyết người ta càng đi vào bế tắc và với tình trạng trầm trọng hơn mỗi ngày.


Những trí thức hiện tại, thực đã không còn cơ hội để sửa chữa, thay đổi và thức tỉnh nữa. Chỉ chờ vào các bạn trẻ thông tuệ, bản lĩnh và thực sự yêu nước nữa thôi.


Chúng ta không thể trông chờ rồi chỉ ngồi chỉ trích suông những kẻ sẵn sàng xâu xúm và rốt ráo xử lý một cô Hoa Hậu trót hút thuốc, nhưng thờ ơ với dân chúng đói khổ, thậm chí ăn bớt khẩu phần của họ trong cơn hoạn nạn, không chịu truy tố kẻ phạm tội nghiêm trọng làm vỡ đường ống nước làm khổ hàng vạn dân nhưng lại xét xử quyết liệt và nghiêm khắc hai thanh niên đói khát trót cướp ổ bánh mỳ. Chúng ta không thể trông chờ vào những cơ chế quan chức nhiệm kỳ, ngồi vào chỉ để đục khoét mà cứ thăng quan tiến chức vùn vụt, và khi hết thời hay tàn nhiệm thì lại thênh thang về làm người tử tế mà rồi dân chúng lãnh tất thảy những hậu quả nặng nề của nó. Chúng ta đến khi nào mới lựa chọn được người tài làm lãnh đạo đất nước và khi không thể thì phải từ chức rồi tự dọn bê đồ, tìm thuê nhà mà tá túc khi kết thúc nghề chính trị của mình?


Khi nào? Là câu hỏi phụ thuộc vào nhận thức của dân chúng, mà trách nhiệm trước hết là những người trí thức, chứ không phải trông chờ vào sự bùng nổ ở và đẩy trách nhiệm cho lực lượng từ những con người lâm vào đường cùng mất đất, mất nhà hay oan ức ngút trời bao năm, vì chúng ta cần một cuộc cách mạng nhung để thay đổi chứ không thể bằng cách nào khác.


Lê Luân


(FB Luân Lê)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét