Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015
Đã xa hơn con đường vào Đảng
Đã xa hơn con đường vào Đảng
Đăng bởi Ha Tran on Thứ Bảy, ngày 10 tháng 10 năm 2015 | 10.10.15
Tôi đã rớt khi bầu đoàn viên ưu tú. Buồn một chút, vì nhiều lẽ, nhưng cái buồn nhất là những người đồng nghiệp, gần mình, thậm chí là thân. Hàng ngày gọi nhau là "đồng chí" nhưng vẫn ganh ghét đố kỵ với mình mặc dù mình luôn mở lòng với họ. Đôi lúc tự hỏi hay bản mình sống chưa tốt, không biết đối nhân sử thế để người ta ghét mình...? Cũng có thể.
Thực ra việc rớt khi bầu đoàn viên ưu tú tôi đã đoán trước, tôi cũng đã chủ động gạch tên mình khi bỏ phiếu, vì lý do cá nhân. Suy cho cùng mọi việc điều có nguyên nhân. Tôi cũng quá mệt mõi với các hoạt động mang tính hình thức của Đoàn. Tính cương trục hay nói thằng, không a dua hùa theo, lại hay nói về cái sai, chống bệnh hình thức, mọi người cho rằng quan điểm chính trị của tôi không vững vàng. Phản biện lại cái sai, chống lại cái xấu thì bị nói có tư tưởng phản động. Có nhiều người khuyên tôi rằng, tốt nhất cứ giả câm, giả điếc, giả mù cho xong, họp hành cứ im lặng, họ dơ tay mình cũng dơ tay, họ thống nhất, mình cũng thống nhất. Như thế cho yên phận, chuyện thiên hạ nghĩ gì cho mệt.
Vậy là con đường vào Đảng đã xa, nay lại càng xa hơn. Còn nhớ hồi đang học cấp ba, anh nhà bác được kết nạp Đảng, Bố tôi tự hào nói, nhà đã có hai Đảng viên và khuyên tôi nên cố gắng phấn đấu vào Đảng. Tôi hỏi lại sao Bố không phấn đấu vào Đảng? Ông cười nói: Làm nông dân vào làm gì. Rồi cười hề hề. Lúc đó tôi ao ước được vào Đảng dù chưa biết và hiểu gì về Đảng. Chỉ biết sách viết, thầy cô nói, Đảng thật vĩ đại, Đảng cho ta mùa xuân, Đảng cho ta cuộc sống hòa bình... Rồi nghĩ, chắc Đảng viên ai cũng giỏi, điều là người tốt, là tinh túy của xã hội. Vào đại học tôi cũng phấn đấu để được đi học đối tượng Đảng, dù lúc này mình đã tiếp súc với đời, thấy nhiều mặt trái. Vẫn nghĩ Đảng không sai mà chỉ Đảng viên sai, lý tưởng của Đảng vẫn vĩ đại, vẫn phấn đấu để được vào Đảng. Nhớ ngày ra trường, thầy chủ nhiệm còn khuyên chúng tôi phấn đấu vào Đảng để dễ bề trên con đường công danh sau này - mặc dù thầy (sắp về hưu) vẫn chưa là đảng viên.
Ra trường xin được việc trong một cơ quan nhà nước, rất mừng. Bởi bạn học tôi hầu như đứa nào xin vào cơ quan nhà nước cũng điều phải mất tiền bôi trơn. Ít vài chục triệu, nhiều cả trăm triệu. Đi làm, ai cũng bảo, làm trong cơ quan nhà nước phải phấn đấu vào Đảng nếu muốn được đề bạt lên chức này nọ. Từ đây tôi bắt đầu va chạm với đời, qua trải nghiệm của bản thân, qua quan sát cuộc sống sung quanh tôi mới ngộ ra nhiều điều - đời không là những trang sách hồng. Từ thực tế những mặt trái của xã hội làm tôi có cái nhìn khác về Đảng. Nhớ ngày đi học đối tượng Đảng, ông thầy chấm bài thu hoạch nói - nếu tôi chấm thật tay, phải hơn 50% bài rớt. Nếu chấm rớt thì khó cho mọi người, lần sau cơ quan sẽ không cử đi học. Năm nào cũng đạt đoàn viên ưu tú nhưng vẫn chưa được kết nạp Đảng. Hỏi sao tôi phấn đấu vậy sao chưa được sét vào Đảng, được trả lời rằng - vào sau, phải nhường cho người vào trước, rồi cũng đến lượt cả. Tôi nói thế không phải vì vậy mà tôi bất mãn, tuyết đối không có. Chỉ là tôi thấy mình không phù hợp khi vào đó. Lúc này tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, làm một công dân bình thường, kiếm tiền chính đáng nuôi gia đình. Nếu ở một xã hội khác, có lẽ tôi sẽ chọn một tổ chức, đảng phái nào đó phù hợp lý tưởng của mình.
Có người đã từng nói rằng - Khi anh sống theo quan điểm của người khác, thì coi như anh đã chết rồi!. Mỗi người sinh ra đều là một cá thể riêng biệt, có những quan điểm, suy nghĩ của riêng mình, nếu sống theo quan điểm của người khác họ sẽ dẫn dắt cuộc đời của bạn theo cách của họ. Nhưng sống trong xã hội này, chế độ này chân lý thuộc về tập thể, về Đảng, mọi suy nghĩ của cá nhân luôn bị bóp nghẹt. Những quan điểm không đúng với quan điểm của Đảng sẽ bị chụp mũ là phản động.
Tôi đã từng tin rằng chủ nghĩa Marx - Lênin là vĩ đại, luôn đúng đắn nhưng thực tiễn đã sai bét nhè, ngay cả ở đất nước nơi nó sinh ra, người ta cũng đã ném vào sọt rác. Thế mà ở nước mình vẫn còn coi là kim chỉ nam cho mọi hành động. Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông và Kim Nhật Thành từng được ca tụng là những lãnh tụ vĩ đại, nhưng những tài liệu được công bố gần đây cho thấy, họ là những nhà độc tài của thế kỷ, độ tàn bạo chẳng kém Hitle. Vậy mà ở mình vẫn ca tụng. Thật không hiểu nổi.
Hồ Chí Minh từng nói - Đảng ta không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của Tổ quốc, lợi ích của nhân dân. Mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư, phải giữ gìn Đảng ta thật sự trong sạch, xứng đáng là người lãnh đạo, là người đầy tớ thật sự trung thành của nhân dân.
Nhưng thực tế thì sao? Đảng luôn vì lợi ích của tổ chức mình. Khi xưa nhờ dân mà giành được chính quyền, khi nắm được chính quyền lại coi dân là kẻ thù tiềm ẩn. Thực tế mọi người dân đều thấy rõ là, các Đảng viên thường có cuộc sống sung túc, đặc biệt là giới lãnh đạo rất giàu có. Họ được hưởng quyền lợi của tầng lớp trên, rồi con cháu họ cứ ỷ vào cái công của ông cha mình mà ngồi mát ăn bát vàng. Tham nhũng, tiêu cực tràn lan, Đảng lại chống chế rằng đó chỉ một bộ phận nhỏ cán bộ, đảng viên, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống, chứ Đảng vẫn tốt? Nói vậy không có nghĩa là vơ đũa cả nắm, cũng còn có nhiều Đảng viên vẫn có nặng lòng với Nhân Dân, với Dân tộc và với Đất nước. Nhưng họ là số ít mà chân lý lại luôn thuộc về số đông.
Đã mấy chục năm nắm quyền lãnh đạo, Đảng làm đất nước tụt hậu. Đời sống của người dân vẫn cơ cực, khắp các nơi, chổ nào cũng có bất công, oan trái. Những người có tâm huyết muốn đóng góp ý kiến thì bị cho là đi ngược lại với đường lối của Đảng, bị trù dập. Mọi tiếng nói phản biện điều bị dập tắt. Từ những chủ trương sai lầm của Đảng đối với dân tộc, cả trong quá khứ và hiện tại, thì bất kỳ ai có lương tâm nhìn vào mà nhận ra. Cũng từ những sự thật đó làm sao còn tin vào Đảng? Hi vọng điều gì ở Đảng?
Lã Yên
(Dân Luận)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét