Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Khổ thân con!


Khổ thân con!

Đăng bởi Elvis Ất on Friday, January 13, 2017 | 13.1.17




Ảnh minh họa
Con ông, tuổi còn rất trẻ, nhưng trưởng thành rất nhanh.

Báo chí ca ngợi, ti vi quay liên tục, nhiều hội nghị lớn con ông được ngồi đoàn chủ tịch…. Thâm tâm, tuy không nói ra ,ông cũng tự hào về sự chuẩn bị kỹ từng đường đi ,nước bước cho con mình.


Ông là người lo xa, tất cả những yêu cầu, cần có một tầng lớp kế cận vừa “hồng” vừa “chuyên” con ông đáp ứng đầy đủ: Đảng viên, qua đại học “tại chức”, thậm chí cả trường đảng cao cấp bằng đỏ, con ông cũng có. Rồi từng bước, từng bước, ông cho con đi lên: Trưởng phòng, phó sở tiếp theo phó chủ tịch huyện… Để dần quen với con đường quan lộ, ông nói với một thằng “đệ” thân cận lấy con ông về làm trợ lý một thời gian…


…Con ông cũng thuộc loại thông minh, chính thằng “đệ” thân thiết cũng phải khen:


- Con anh rất nhanh nhậy! Làm trợ lý tổng hợp rất hợp. Em nói một, cháu hiểu mười, viết báo cáo, lời chào mừng rất hay, em không phải sửa một ý nào.


Nghe thằng “đệ” thân thiết nói vậy ,ông an lòng. Có lẽ cũng vì thế, khi ông ký quyết định để con ông vào chức to hơn, gần như dư luận không có điều tiếng gì…


Tuy vậy, khi chỉ có hai bố con ngồi với nhau, ông dặn:


- Con đã lên đến đây, chưa phải là điểm dừng cuối cùng. Ba với con còn phải vất vả nữa, trong vài năm tới, ba đã nghĩ, khi ba về hưu, con phải thay ba ở chức vụ này. Muốn thế, lúc này con tuyệt đối im lặng, giữ gìn lời ăn tiếng nói, mọi việc làm ăn phải hết sức kín kẽ, bên ngoài để ba lo…


- Con hiểu!


…Nhưng rồi, mọi tính toán của ông đổ sập. Đổ đến độ ông không ngờ tới!


Ông chưa kịp về hưu, cũng chưa kịp ấm chỗ nằm, báo chí theo phe nhóm không phải của ông, khui ra những vụ án tham nhũng lớn, có bàn tay ông chỉ đạo, thu vén. Ông không thể phủi tay khi tất cả chứng từ, tài liệu, hình ảnh… ông đều dính vào, nhẹ thì chỉ đạo (có ghi âm), nặng thì lộ ra những tài khoản nước ngoài với số tiền cực lớn…Công an cho ông tại ngoại, cấm đi khỏi nơi cư trú, chờ ngày điều tra…


Cũng vì thế, con ông cũng bị liên đới, phải “chuyển giao” chức vụ đó cho người khác!


Quá đau!


Gọi là “chuyển giao” chứ thực tế là “ cách chức”…


Con ông mất chức đó thì nó làm gì? Trông tội chưa kia!Cứ ngơ ngơ ngác ngác còn hơn "bò đội nón". Cả ngày ở trong nhà hết đi ra, lại đi vào, thở dài thườn thượt. Thương con, ông bấm bụng đến gặp thằng “đệ” ruột thân thiết dạo nào, nói với nó nhận con ông làm thư ký trở lại. Thằng “đệ” cười, nụ cười rất đểu:


- Thế này bác ạ!- Nó sổ toẹt, chẳng cần úp mở gì! – Hồi đó em nhận con bác làm thư ký, vì bác là “sếp” của em. Em không nhận nó, chắc bác để em yên à! Chứ thằng con bác, em nói thật nhé, pha trà, rửa chén cũng không xong, thư ký gì! Mọi báo cáo, lời giới thiệu …nó có viết đâu! Thằng khác viết đấy. Em khen nó chẳng qua cũng vì bác thôi!


Đời là thế! Khổ thân con – Ông thở dài ,ngao ngán!


Trần Kỳ Trung


(FB Trần Kỳ Trung)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét