Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Cộng Sản Sống Dai Ở Việt Nam – Tại Sao?


Cộng Sản Sống Dai Ở Việt Nam – Tại Sao?

Đăng bởi Trung Lập on Thứ Sáu, ngày 01 tháng 4 năm 2016 | 1.4.16


Hẳn chúng ta thấy rất quen với “lập luận phản biện” của một số rất đông, khi ai đó phàn nàn về chính quyền, ca thán về những vấn đề xã hội nhức nhối, họ phán xanh rờn: “đã làm được gì cho đất nước mà suốt ngày kêu ca”, “nói hay lắm nhưng làm được cái gì”… v.v. Luận điều này không phải độc quyền của đám dư luận viên, mà tiếc thay, trên thực tế, nó là luận điệu, là “lí lẽ” của RẤT (nhấn mạnh) nhiều người.


Cách lập luận của đám đông người này làm chúng ta nhớ tới bài học ngụy biện: “trứng gà dở quá!”, “có làm ra trứng không mà đòi chê trứng dở”, “đẻ ra trứng đi rồi hãy chê bai”


Đặc điểm lớn nhất trong cách tư duy của người Việt là cảm tính. Thói quen cảm tính trong tư duy dẫn tới hời hợt, nông cạn, dễ dãi, cả tin, a-dua, bầy đàn, không có khả năng phản biện, và tất yếu là ngụy biện. Họ ngụy biện mà không ý thức mình ngụy biện, họ ngụy biện rất hồn nhiên vì họ suy nghĩ cảm tính, không biết rạch ròi, logic.


Từ sự dễ dãi, a-dua bầy đàn, người Việt chúng ta luôn luôn sẵn sàng trình diễn thói quen “nhổ đó liếm đó”, cụ thể hơn, họ đòi dân chủ nhưng suy nghĩ như kẻ độc tài, họ chửi cộng sản nhưng họ cư xử hệt lũ cộng sản. Và có lẽ, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng cộng sản thành công ở Việt Nam.


Vài tháng gần đây, cư dân mạng xã hội lên cơn lên đồng tập thể vì một cuốn sách được ngành xuất bản (chính thống) tổ chức dịch, in ấn, và phát hành (“Đặng Tiểu Bình, một trí tuệ siêu việt”). Lập luận của họ: “Tại sao in sách ca ngợi kẻ thù?”, “Xuất bản sách ca ngợi kẻ thù là âm mưu bán nước!”
Tự do ngôn luận, theo John S. Mill, chính là tự do báo chí (tự do thảo luận) và tự do xuất bản (tự do trình bầy tư tưởng). Theo Mill thì đó là quyền “không cần bàn cãi” (“Bàn về tự do” – nhớ cho, cuốn sách của Mill ra đời cách nay đã 200 năm). Nếu nước Mỹ không tôn trọng quyền tự do xuất bản, hẳn ngày hôm nay chúng ta không có thi hào Want Whitman, không có nhà văn đầy cá tính Charles Bukowsky, không có lão quái thi Allen Ginsbert cùng Beat Gerenation… và v.v...


Ngăn cản một cuốn sách ra đời, với tư cách trí thức, đó là thái độ học phiệt; với đám đông, đó là thái độ mông muội.


Chẳng ai quên kẻ thù, cũng chẳng ai ca tụng kẻ thù sau khi đọc một cuốn sách về kẻ thù, thậm chí là “ca tụng kẻ thù”, mà có khi là ngược lại. Hơn nữa, học tập và hiểu biết về kẻ thù mới là thái độ khôn ngoan, đúng đắn.


Sách, dù tệ tới đâu thì quyền phán xét nó sẽ thuộc về độc giả, nó không thuộc thẩm quyền của giới xuất bản. Sách, không bao giờ làm nghèo đi mà luôn chỉ làm giầu có thêm trí tuệ, bất kể sách gì (trừ những tài liệu tuyên truyền khủng bố, cách chế bom, vũ khí… lưu hành trên mạng). Thậm chí, những tài liệu tuyên truyền, văn kiện Đảng Cộng Sản cũng có những giá trị nhất định mà một trong những giá trị đó, ngày hôm nay, là gây cười.


Những kẻ trợn mắt nghiến răng phản đối cuốn sách này với tâm lí bài Tầu, với tư cách “người yêu nước” đang hành xử hệt ban tuyên giáo, ban tư tưởng trung ương Đảng Cộng Sản Việt Nam.


Sự kiện đang nóng hổi gần đây là việc người ta phản đối bộ film Hàn Quốc (tôi chưa xem, và chắc sẽ không xem), hình như film “Hậu duệ mặt trời”. Người ta nói: “cảm thấy tức giận điên người khi ca sĩ X. Y. Z… trong bộ quân phục lính Hàn”, rồi người ta kể lể những tội ác của lính Hàn trên đất Việt thời kì chiến tranh Nam- Bắc, rồi người ta nguyền rủa một lớp người “quay lưng với lịch sử”, nguyền rủa “hội chứng quên”… Thật là khủng khiếp!


Chao ôi, thật đáng sợ và đáng thương cho lối tư duy thiển cận, cảm tính, dễ dàng qui chụp. Viết tới đây tôi chợt nhớ trường hợp diễn viên điện ảnh (thuộc hàng tài năng nhất Việt Nam) Đơn Dương. Chàng tài tử xi-nê này bị Đảng ta cấm đóng phim suốt đời chỉ vì chàng làm nghề của chàng, là đóng film. Đơn Dương bị xử lí vì dám đóng trong một bộ film của Mỹ “nói xấu Việt Nam” (khổ, anh ấy chỉ đóng một vai rất nhỏ, mờ nhạt bên cạnh siêu sao Mel Gibson)


Một bộ film, nó chỉ đơn thuần là một sản phẩm văn hóa. Nó không có quyền năng xóa trí nhớ của bất cư ai. Hơn nữa, Hơn nữa, đặt giả thuyết, nếu thật sự nó là một “bộ film xuyên tạc, tuyên truyền” thì ngày hôm nay, với thông tin ngập tràn, sư tổ của tuyên truyền láo là cộng sản, còn đang thất bại, huống hồ sản phẩm văn hóa thuần túy.


Cuối cùng, có lẽ ta chỉ nên trách - khi các bạn trẻ chế hình mình trong trang phục lính Hàn - bộ quân phục của quân đội Việt Nam quá xấu!


Cộng Sản thành công ở Việt Nam và ngày hôm nay nó tha hóa thành một con quái vật đúng nghĩa, không nghi ngờ gì, lí do chính yếu nhất, nó hợp với tạng người Việt. Thứ người dễ dãi, nông cạn, đầy bản năng và hoàn toàn thiếu vắng lí trí.


“Cá tính, tâm hồn dân tộc quyết định số phận dân tộc” – Gustave Le Bone


Những người vỗ ngực tự xưng yêu dân chủ, tự do, nhưng hành xử, suy nghĩ hệt lũ độc tài, vừa mu muội vừa hung hãn, vậy thì có cần nhăn trán hỏi tại sao giờ này cộng sản vẫn chình ình cưỡi lên đầu lên cổ?!


Vương Văn Quang – 30/3/16


(Dân Luận)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét