Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

Chiến thắng đầu tiên của nhân dân


Chiến thắng đầu tiên của nhân dân

Đăng bởi Trung Lập on Thứ Ba, ngày 02 tháng 2 năm 2016 | 2.2.16






Sau Đại hội XII, điều chúng ta có thể thấy rõ nhất chính là sự khủng hoảng niềm tin mà nhà cầm quyền dường như đang tìm cách chối bỏ dù trong thâm tâm họ biết sự thật đến đâu.


Công bằng mà nói, có rất nhiều người ủng hộ kết quả của Đại hội này, và cụ thể là ủng hộ sự sắp xếp nhân sự của Ban Chấp hành Trung ương Khóa XI. Trong số những người ủng hộ này, có những người tin tưởng vào Đảng như một chân lý, và đối với họ Đảng sẽ luôn ra một quyết định đúng đắn trong những mọi hoàn cảnh. Những người này là những người hiếm hoi mang thứ đức tin thuần khiết và trong sáng về Đảng. Dù thế nào cũng cần phải tôn trọng niềm tin của họ. Bởi lẽ đảng phái, tôn giáo hay đơn giản là một nghệ sĩ nào cũng có một lượng fan trung thành nhất định, đó là một lẽ dĩ nhiên của đời sống mà chúng ta không thể phủ nhận được.


Ngoài ra, còn một nhóm nữa mà tôi cho rằng đông đảo hơn, niềm tin của họ là kết quả của những phân tích và lập luận duy lý mà với nhận thức, hoàn cảnh của họ họ có thể thực hiện được. Chẳng hạn, một người vốn chưa thật tin tưởng nhưng khi đọc được thông tin rằng ông Trọng là một người liêm khiết sẽ tặc lưỡi cho rằng dù sao chọn một người liêm khiết cũng là sáng suốt trong hoàn cảnh hiện nay.


Hoặc một số người khác sẽ thường suy luận ngược từ kết quả để biện minh cho quá trình lựa chọn. Nghĩa là sau khi đã có kết quả, người ta sẽ tự thuyết phục bản thân bằng cách này hay cách khác rằng kết quả đó là hợp lý. Hiệu ứng này thấy được rất rõ từ các cuộc thi sắc đẹp. Với tuyệt đại đa số người theo dõi 100 thí sinh của một cuộc thi hoa hậu toàn cầu, thì hầu như các ứng viên đều sàn sàn như nhau. Nhưng nếu như có một cô gái may mắn được chọn làm hoa hậu, ngay lập tức sự chú ý dồn vào phía cô gái này và chẳng bao lâu đa số người ta cảm thấy rằng lựa chọn đó là phù hợp và không có lựa chọn nào tốt hơn, vì những ứng viên (từng được cho là nặng ký còn lại) có những khuyết điểm này, khuyết điểm kia.


Dù sao đi nữa cũng phải khẳng định rằng có nhiều người ủng hộ kết quả này, suy rộng ra là ủng hộ Đảng và ủng hộ chính quyền này.


Nhưng ở chiều ngược lại của dư luận, với quy mô lớn hơn, người dân tỏ thái độ từ không quan tâm cho tới cực lực phản đối những gì đã và đang diễn ra. Dù lý do thiên hình vạn trạng, nhưng tựu chung lại, họ không cảm thấy thuyết phục với kết quả của Đại hội và cách thức Đại hội sẽ sắp xếp nhân sự cho đất nước trong thời gian tới. Điều đáng nói là trong cộng đồng mạng (vốn ngày càng lớn và tập trung chủ yếu giới trẻ và giới trí thức) có thể nhìn thấy rất rõ rằng cán cân lệch hẳn về bên những người không đồng tình.


Nếu làm cuộc thăm dò như phương Tây về tỷ lệ ủng hộ, có lẽ tỷ lệ này đã xuống thấp nhất sau 85 năm Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Đây là một điều bình thường với bất cứ một đảng phái nào trên thế giới. Nhưng điều đáng nói là người ta không dám nhìn thẳng vào sự thật đó dù họ có biết hay không, mà ngược lại luôn lên tiếng trước công luận một cách mạnh miệng rằng đa số người dân ủng hộ và tin tưởng Đảng.


Có thể đây là một phát biểu ấu trĩ của những người không biết gì về thực tại. Nhưng tôi cho rằng đó là một phát biểu có tính toán của những người biết quá rõ tình hình nhưng cứ phải nói mạnh như vậy, thà khiến cho nhiều người bực bội còn hơn thừa nhận thực tại để các thế lực thù địch có dịp lên tiếng. Đó là cách nói át đi mà chúng ta vẫn thường thấy. Trong nhiều trường hợp nó rất có hiệu quả, chẳng hạn như chiến thuật của những ông chồng ngoại tình, dù thế nào cũng phải chối đến cùng, vì thú nhận thì chỉ có… chết!


Tất nhiên, mối quan hệ giữa đảng cầm quyền và người dân không thể so sánh với chuyện ăn chả, ăn nem. Và vì thế việc cứ cãi bay cãi biến rất có thể hóa thành phản cảm. Chẳng hạn những phát ngôn “Biển Đông không có gì mới”, “không phát hiện tham nhũng”, “ngành công an được người dân tin yêu” rất dễ làm người ta… buồn nôn.


Nhưng điều quan trọng không phải Đảng nói ra như thế nào mà là trong lòng giới lãnh đạo có nhận thấy rằng uy tín của họ và sự ủng hộ của người dân đang xuống dốc không phanh hay không và họ đã chuẩn bị để đối phó với nó như thế nào. Nếu họ không nhìn thấy thì tai họa này là do họ chuốc lấy. Nếu họ nhìn thấy và coi nhẹ thì đó là do họ đánh giá quá thấp vai trò chở thuyền, lật thuyền của người dân. Giữa muôn vàn cửa tử, cửa sinh duy nhất dành cho Đảng là nhìn nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề và có đối sách phù hợp.


Cho nên nhìn xa hơn, có thể thấy rằng Đảng không còn ở thế thượng phong như trước nữa mà vai trò của người dân ngày một lớn hơn. Sau Đại hội này, dù ai đảm nhận chức vụ gì, điều quan trọng nhất là họ có vực dậy được niềm tin với người dân không. Chiến công đầu tiên “dâng lên nhân dân” (chứ không còn là “dâng Đảng” nữa) phải là chiến công trong cuộc chiến chống tham nhũng, lãng phí và cải cách thể chế. Nếu Đảng không thể làm được, thì sự lãnh đạo của Đảng sẽ càng nhanh chóng chuyển từ tính chính đáng sang cưỡng bách. Và điều gì phải đến sẽ đến.


Vì thế, tôi tin rằng đây là chiến thắng đầu tiên của nhân dân trong hành trình tìm lại vị trí làm chủ của mình.


Chong Đèn


(FB Chong Đèn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét