Người Buôn Gió - Bắt điều 258.
Đăng bởi Trung Lập on Thứ Bảy, ngày 06 tháng 2 năm 2016 | 6.2.16
Buổi sáng lúc 7 giờ 30. Tí Hớn đã đi học, mình dậy nấu mì tôm ăn. Sau đó pha trà, mở máy tính đọc tin trên gác, bỗng nghe tiếng ai gọi và gõ cửa.
Xuống mở cửa thấy lố nhố 5 , 6 ông công an. Hỏi có việc gì. Một ông chìa ra giấy triệu tập ghi 8 giờ 30 đến cơ quan an ninh điều tra số 7 Nguyễn Đình Chiểu để làm việc.
Mình hỏi sao triệu tập gấp thế, giờ chưa đến giờ, cứ về hết đi tí nữa đến giờ tôi sẽ đi.
Mình đóng cửa, vào nhà ngồi uống trà tiếp. Người ta lại gõ cửa, mở ra, mấy ông an ninh nói.
- Thôi anh Hiếu đi sớm cho mát mẻ, tiện có ô tô chúng tôi chở anh đi.
Lẽ ra mình cứ đóng cửa , uống trà hay làm tiếp giấc ngủ. Nhưng thấy họ đứng cửa đông, hàng xóm chú ý bàn tán. Nên mình mặc quần áo vào, rồi đi theo họ. Lúc đi qua hàng nước đầu nhà, thằng ôn hay đánh bóng đá với mình gọi hỏi.
- Đi đâu đấy ông Hiếu ơi.?
Mình chửi to.
- Dm mày không nhìn thấy gì à, bị bắt vì cá độ bóng đá chứ sao nữa.
Một anh an ninh vỗ nhẹ vai bảo.
- Ôi anh Hiếu này, nói thế làm gì.
Mình leo lên xe, người ta bảo mình ngồi giữa, trên xe có 5 người công an cả thảy. Xe đi được một đoạn, ông thượng tá Tiến có điện thoại. Ông ta trả lời ai đó vâng vâng, dạ dạ là đang đưa đối tượng về trụ sở rồi. Mình buột miệng chửi thề theo thói quen.
- Đm vụ này to đây, thượng tá mà còn vâng vâng dạ dạ nữa thì lớn chuyện rồi.
Ông Tiến nhìn mình, nói nhẹ.
- Anh toàn nói linh tinh.
Xe đưa về số 7 Nguyễn Đình Chiểu, đời éo le, mới hôm kia mình ở số 9 chỗ hội nhà văn Việt Nam có việc. Giờ thì sểnh cái hôm sau sang bên này. Lúc xuống xe thấy có đông an ninh ở cái phòng đầu ùa ra nhìn mình. Một người bảo đưa mình vào phòng cuối.
Đấy là một cái phòng khuất tít cùng cái khu nhà số 7 Nguyễn Đình Chiểu. Ông thượng tá Tiến hỏi cung mình về chuyện in áo Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
Chuyện là thế này, mình thấy thiên hạ râm ran phong trào ủng hộ chủ quyền biển đảo. Sẵn có nghề in ấn, quảng cáo mình nảy ra việc in áo bán kiếm lời. Đang in chưa kịp bán thì bị lôi về đây, tang vật mấy trăm cái. Còn phôi aó thì mình mua của một người không quen biết ở ngoài chợ. Đồ nghề in thì mình vất đi vì nó đã hỏng.
Trình bày quy trình in, từng công đoạn in đâu ra đó, viết ra giấy.
Cơ quan an ninh của bộ công an, tức a92 mua cho mình cốc trà đá, bao thuốc lá Vina và đĩa cơm. Mình ăn xong, ngồi viết lại quá trình in áo và động cơ in áo như đã khai.
Đến chiều có một ông không có quân hàm, mặc thường phục vào ngồi xem hỏi dung. Đằng sau ông ta có hai người như dạng vệ sĩ. Cuộc hỏi cung lại bắt đầu lặp lại những câu hỏi, chi tiết hơn ví dụ như đồ in vất ở đâu, áo mua của người không quen biết giờ nào, người ấy thế nào. Các câu hỏi đều được mình trả lời rất hợp lý, ví dụ như đồ in vất ở xe rác người ta đẩy trên đường. Còn áo thì mua người cao thế này, mắt thế kia, quần áo thế nọ, tuổi chừng này.
Cái ông thường phục ngồi xem cả buổi trong yên lặng, bỗng ông ta đứng dậy nhìn thẳng vào mặt mình, rít răng nói.
- Anh Hiếu là người bản lĩnh đấy.
Ông ta ra hiệu mọi người đi theo ra ngoài, còn mỗi mình ở trong phòng hỏi dung. Ngồi được một lúc mình cầm cái cốc mò đi xin nước trà. Ra cái phòng đầu thấy phải đến 20 ông đang ngồi rất căng thẳng. Mình gọi cửa bảo xin nước, mấy ông giật mình ngỡ ngàng. Ông thường phục to nhất tóc bạc bảo một cậu lấy nước cho mình.
Mình quay về phòng ngồi uống nước. Từ lúc bị bắt đến giờ mình không có vẻ lo lắng, hoảng sợ hay mệt mỏi, cáu bực gì. Hỏi đến đâu trả lời rõ ràng đến đấy, hỏi đi hỏi lại một câu đến năm lần mình cũng từ tốn trả lời năm lần như thế giống nhau.
Mấy người lại mang giấy tờ vào, đặt lên bàn và hỏi dung tiếp. Mình bảo cho mình gọi điện nói vợ đón con, vì mọi khi nhiệm vụ mình phải đón. Họ gật đầu, mình gọi điện bảo vợ là bận không về kịp, về sớm đón con. Mọi người có vẻ hài lòng vì cách gọi điện của mình. Cuộc hỏi cung lại diễn ra về một tấm hình có hai người mặc áo Hoàng Sa Trường Sa đứng ở bến xe. Mình bảo không biết, vì cái áo họ mặc không giống áo mình in. Nhìn tưởng giống nhau nhưng hình in thì khác hoàn toàn.
Đến sập tối, tầm 19 giờ thì phải. Mấy người bảo mình lên xe ô tô về nhà. Trước cửa nhà mình đã có chục người công an chờ sẵn cùng ông tổ trưởng dân phố. Họ đưa mình vào nhà và đọc lệnh khám nhà. Đây là nhà ở Phất Lộc, mình thường về nhưng không ở đó. Có lẽ họ cũng biết vậy nên khi khám phòng của vợ chồng em trai mình. Mình bảo chả có gì mà khám, họ cũng ngó qua rồi thôi. Lên trên gác đến điện thờ Phật của mẹ mình. Mình cũng bảo tôi có làm gì chăng nữa cũng không bao giờ dùng nơi này để che đậy. Ông Trung béo sếp toán khám nhà nhìn mình gật đầu, rồi xua tay đuổi lính xuống, ông đến ban thờ rút mấy nén hương thắp, ông vái và khấn. Mình nghe tiếng ông ấy khấn lầm bầm đại khái con vì công việc, không có ý dám xúc phạm các vị. Sau đó ông quay ra bảo mình đi xuống nhà. Chấm dứt việc khám xét.
Lúc này mình cũng đoán nhà ở Nghĩa Đô đang bị khám xét. Nhưng mình không lo, chả có gì để mình phải lo cả. Y rằng họ chỉ thu được một bản cáo trạng của giáo dân Thái Hà và một cuốn sách bộ luật hình sự cùng chiếc máy tính mà mình hôm trước đã chạy phần mềm xoá dữ liệu không thể phục hồi được. Ở nhà Nghĩa Đô có nhiều sách , nhưng toàn sách của nhà xuất bản Chính trị quốc gia, công an nhân dân, quân đội nhân dân. Người khám có hỏi vợ mình là sách này của ai, vợ mình bảo mình mua về đọc, mấy người khám lúc đó lắc đầu.
Khám xét nhà ở Phất Lộc xong , an ninh đọc biên bản khám xét và thu giữ tang vât, người làm chứng. Tang vật thì không thu giữ cái gì.
Trong lúc nghe đọc biên bản, mình bảo con cháu sang hàng xóm lấy cốc nhân trần đá, và mình cởi thắt lưng, tháo đồng hồ, ví và dây giày ra đưa cho con em dâu. Những người an ninh ngạc nhiên nhìn mình làm các động tác ấy vẻ bình thản.
Đấy là những thứ sẽ không được mang vào phòng giam.
Đám an ninh đưa mình ra xe, nói chính xác thì mình như đi cùng họ. Từ sáng đến lúc khám xét họ không hề có hành động nào chạm vào mình, trừ lúc ngồi sát nhau trên xe ô tô. Xe chạy đến công an phường Hàng Buồm, họ đưa vào đó và đọc lệnh bắt theo điều 258. Xong họ đưa lệnh cho mình bảo có ý kiến gì thì ghi vào. Mình hỏi ghi ý kiến phản đối thì có không bị bắt không. Họ bảo không, mình bảo thế thế thì ý kiến làm gì.
Lệnh bắt được viện kiểm sát phê chuẩn sẵn thì phải, hay là cái giấy phê chuẩn khống chỉ việc điền tên vào. Một người an ninh lấy ra chiếc còng sắt mới, mình hỏi khoá đằng trước cho dễ đi nhé. Anh ta cầm cái còng nhìn sếp Trung. Ông Trung ngắm mình rồi nói.
- Thôi, nhìn thái độ anh ta thì không cần khoá đâu.
Trên xe về trại giam, ông Trung bảo.
- Bây giờ vào trại, thích ở buồng nào, cho buồng có trăm thằng đầu gấu nhé.
Mình cười.
- Đm thằng nào gấu hơn thì ăn, không thì chịu, buồng nào chả được.
Ông Trung cười xoà.
- Đùa thế thôi, buồng giam chúng tôi chỉ có hai người. Hiếu vào buồng nào.?
Mình bảo.
- Có thế mà anh cũng hỏi, buồng nào có gái thì cho em vào thôi.
Ông Trung và mấy người an ninh bàn giao mình cho cán bộ trại giam B14, lúc xong ông chào về, bảo mình ở tạm đó rồi sẽ làm việc. Mình gật đầu chào ông và đi theo cán bộ B14. Những bước chân như đang đi về nhà mình, một nơi rất quen thuộc , những song sắt dày, những chiếc cửa sắt nặng nề kêu rin rít. Một nơi rất đỗi thanh bình, như trong tâm của cơn bão, chỗ yên lặng nhất. Đêm đó mình ngủ ngon đến sáng.
Sau 9 ngày hỏi cung triền miên, mình được về. Lúc về người người an ninh khuyên minh nên làm thế này, thế kia. Mình hỏi.
- Ông có nghĩ tôi bất ngờ khi bị bắt không ?
Anh ta lắc đầu.
- Không, anh còn ngồi chờ chúng tôi đến bắt còn gì.?
Mình hỏi.
- Thế ông có nghĩ tôi hôm nay bất ngờ vì được về không.?
Anh ta lắc đầu.
- Không, anh không bất ngờ.
Mình bảo.
- Thế thì ông khuyên tôi làm cái gì.?
Anh ta cười xoà.
- Để anh đỡ phải vào đây thôi, người như anh chúng tôi không muốn bắt tù làm gì.
Mình cười
- Là tội in áo Hoàng Sa, Trường Sa thôi thì không thể đưa ra toà được, anh nói thế mới phải.
Anh ta gật đầu.
Mình ra khỏi cửa, đi về. Chẳnng vui cũng chẳng buồn.
Nếu những hôm trong B14, mình khai tiền đâu ra in áo, in áo bàn bạc với ai, in xong phát tán để mục đích gì. Có lẽ mình còn ở trong đó rất lâu. Cơ quan an ninh chỉ biết được một số điều nhất định khi bắt bạn, họ bắt giữ bạn vì cần thêm thời gian khai thác bạn khai ra thêm những điều họ chưa biết để hoàn chỉnh hồ sơ đưa bạn ra toà. Cũng như việc bắt để bạn không kịp thủ tiêu chứng cứ nào đó.
Hãy luôn xoá những chứng cứ dù nhỏ nhất, vào mọi giờ, mọi lúc. Khi bị bắt hãy vạch luôn một kịch bản trong phạm vi an ninh biết và bảo vệ kịch bản đó thật chặt chẽ bằng chứng cớ và lý luận. Thường thì người nào bị bắt cũng vẽ kịch bản có lợi cho mình và trả lời các câu hỏi của cơ quan an ninh theo kịch bản như vậy, nhưng đến điểm nào đó cơ quan an ninh bất ngờ đưa ra chứng cứ. Và kịch bản bạn vẽ sẵn bị sụp đổ, bạn sẽ choáng váng và khai nhận cả những việc mà cơ quan an ninh chưa hề biết.
Còn nếu bạn không đảm bảo rằng kịch bản mình vẽ ra mình sẽ bảo vệ trọn vẹn được đến cùng. Hãy cù nhầy trong mỗi câu hỏi. Ví dụ cơ quan an ninh hỏi.
- Anh cho biết, 8 giờ sáng hôm qua anh ở đâu.?
Bạn có thể hỏi lại.
- Anh căn cứ vào đâu để cho rằng tôi biết 8 giờ sáng tôi ở đâu. Chả lẽ lúc 8 giờ sáng hôm qua, tôi phải giơ đồng hồ xem là đúng 8 giờ và nhìn quanh để biết mình ở đâu, để hôm nay trả lời chính xác với anh. Vì hôm qua lúc 8 giờ, tôi không giơ đồng hồ lên xem, nên hôm nay tôi không biét trả lời anh chính xác thế nào.
An ninh.
- 8 giờ sáng hôm qua, anh ngồi cùng với B và C ở quán cà phê H, các anh nói chuyện gì.?
Bạn có thể trả lời.
- Anh xác định thế nào là ngồi cùng, ở một quán cà phê, quán phở. Khi anh vào đó, có bao người sẽ ngồi chung bàn với ăn để ăn, để uống. Thậm chí họ có thể hỏi anh lấy hộ tương ớt, hoặc bàn vài câu bâng quơ như phở hôm nay nước hơi mặn, hơi đục. Có thể là chả hỏi han gì nhau. Hôm qua tôi ngồi ở đó thì hai anh kia đến sau ngồi xuống bàn tôi đang ngồi, họ nói gì với nhau tôi không chú ý. Bởi lúc đó tôi đang xem tin nhắn em bồ tôi hẹn đi nhà nghỉ, em này đến nửa năm nay mới hẹn được. Tôi quan tâm đến hai thằng kia làm gì. Còn tất nhiên em bồ thì tôi không khai tên với các ông được rồi, đó là đời tư.
Hãy cứ trả lời loanh quanh như vậy khi chưa tìm được kịch bản nào để đối phó. Nên nhớ bạn càng sốt ruột, càng nôn nóng về thì ngày về của các bạn càng daì hơn mà thôi. Điều quan trọng phải luôn ghi nhớ, là cơ quan an ninh bắt bạn chưa hẳn họ đã có đủ các mảnh ghép để hoàn chỉnh bức tranh. Họ chỉ có vài ba miếng đủ làm căn cứ để tạm giữ bạn làm việc. Trong quá trình làm việc khai thác, hỏi cung ban. Chính bạn sẽ là người giúp họ làm nốt những mảnh ghép mà họ đang thiếu.
Hãy từ chối trả lời, hoặc trả lời cù nhầy không đâu vào đâu, Đó là cách tốt nhất. Còn nếu bạn muốn hiên ngang nhận để được vốn liếng làm chính khách sau này, thì miễn bàn ở đây.
Người Buôn Gió
(FB Người Buôn Gió)
- Thôi anh Hiếu đi sớm cho mát mẻ, tiện có ô tô chúng tôi chở anh đi.
Lẽ ra mình cứ đóng cửa , uống trà hay làm tiếp giấc ngủ. Nhưng thấy họ đứng cửa đông, hàng xóm chú ý bàn tán. Nên mình mặc quần áo vào, rồi đi theo họ. Lúc đi qua hàng nước đầu nhà, thằng ôn hay đánh bóng đá với mình gọi hỏi.
- Đi đâu đấy ông Hiếu ơi.?
Mình chửi to.
- Dm mày không nhìn thấy gì à, bị bắt vì cá độ bóng đá chứ sao nữa.
Một anh an ninh vỗ nhẹ vai bảo.
- Ôi anh Hiếu này, nói thế làm gì.
Mình leo lên xe, người ta bảo mình ngồi giữa, trên xe có 5 người công an cả thảy. Xe đi được một đoạn, ông thượng tá Tiến có điện thoại. Ông ta trả lời ai đó vâng vâng, dạ dạ là đang đưa đối tượng về trụ sở rồi. Mình buột miệng chửi thề theo thói quen.
- Đm vụ này to đây, thượng tá mà còn vâng vâng dạ dạ nữa thì lớn chuyện rồi.
Ông Tiến nhìn mình, nói nhẹ.
- Anh toàn nói linh tinh.
Xe đưa về số 7 Nguyễn Đình Chiểu, đời éo le, mới hôm kia mình ở số 9 chỗ hội nhà văn Việt Nam có việc. Giờ thì sểnh cái hôm sau sang bên này. Lúc xuống xe thấy có đông an ninh ở cái phòng đầu ùa ra nhìn mình. Một người bảo đưa mình vào phòng cuối.
Đấy là một cái phòng khuất tít cùng cái khu nhà số 7 Nguyễn Đình Chiểu. Ông thượng tá Tiến hỏi cung mình về chuyện in áo Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
Chuyện là thế này, mình thấy thiên hạ râm ran phong trào ủng hộ chủ quyền biển đảo. Sẵn có nghề in ấn, quảng cáo mình nảy ra việc in áo bán kiếm lời. Đang in chưa kịp bán thì bị lôi về đây, tang vật mấy trăm cái. Còn phôi aó thì mình mua của một người không quen biết ở ngoài chợ. Đồ nghề in thì mình vất đi vì nó đã hỏng.
Trình bày quy trình in, từng công đoạn in đâu ra đó, viết ra giấy.
Cơ quan an ninh của bộ công an, tức a92 mua cho mình cốc trà đá, bao thuốc lá Vina và đĩa cơm. Mình ăn xong, ngồi viết lại quá trình in áo và động cơ in áo như đã khai.
Đến chiều có một ông không có quân hàm, mặc thường phục vào ngồi xem hỏi dung. Đằng sau ông ta có hai người như dạng vệ sĩ. Cuộc hỏi cung lại bắt đầu lặp lại những câu hỏi, chi tiết hơn ví dụ như đồ in vất ở đâu, áo mua của người không quen biết giờ nào, người ấy thế nào. Các câu hỏi đều được mình trả lời rất hợp lý, ví dụ như đồ in vất ở xe rác người ta đẩy trên đường. Còn áo thì mua người cao thế này, mắt thế kia, quần áo thế nọ, tuổi chừng này.
Cái ông thường phục ngồi xem cả buổi trong yên lặng, bỗng ông ta đứng dậy nhìn thẳng vào mặt mình, rít răng nói.
- Anh Hiếu là người bản lĩnh đấy.
Ông ta ra hiệu mọi người đi theo ra ngoài, còn mỗi mình ở trong phòng hỏi dung. Ngồi được một lúc mình cầm cái cốc mò đi xin nước trà. Ra cái phòng đầu thấy phải đến 20 ông đang ngồi rất căng thẳng. Mình gọi cửa bảo xin nước, mấy ông giật mình ngỡ ngàng. Ông thường phục to nhất tóc bạc bảo một cậu lấy nước cho mình.
Mình quay về phòng ngồi uống nước. Từ lúc bị bắt đến giờ mình không có vẻ lo lắng, hoảng sợ hay mệt mỏi, cáu bực gì. Hỏi đến đâu trả lời rõ ràng đến đấy, hỏi đi hỏi lại một câu đến năm lần mình cũng từ tốn trả lời năm lần như thế giống nhau.
Mấy người lại mang giấy tờ vào, đặt lên bàn và hỏi dung tiếp. Mình bảo cho mình gọi điện nói vợ đón con, vì mọi khi nhiệm vụ mình phải đón. Họ gật đầu, mình gọi điện bảo vợ là bận không về kịp, về sớm đón con. Mọi người có vẻ hài lòng vì cách gọi điện của mình. Cuộc hỏi cung lại diễn ra về một tấm hình có hai người mặc áo Hoàng Sa Trường Sa đứng ở bến xe. Mình bảo không biết, vì cái áo họ mặc không giống áo mình in. Nhìn tưởng giống nhau nhưng hình in thì khác hoàn toàn.
Đến sập tối, tầm 19 giờ thì phải. Mấy người bảo mình lên xe ô tô về nhà. Trước cửa nhà mình đã có chục người công an chờ sẵn cùng ông tổ trưởng dân phố. Họ đưa mình vào nhà và đọc lệnh khám nhà. Đây là nhà ở Phất Lộc, mình thường về nhưng không ở đó. Có lẽ họ cũng biết vậy nên khi khám phòng của vợ chồng em trai mình. Mình bảo chả có gì mà khám, họ cũng ngó qua rồi thôi. Lên trên gác đến điện thờ Phật của mẹ mình. Mình cũng bảo tôi có làm gì chăng nữa cũng không bao giờ dùng nơi này để che đậy. Ông Trung béo sếp toán khám nhà nhìn mình gật đầu, rồi xua tay đuổi lính xuống, ông đến ban thờ rút mấy nén hương thắp, ông vái và khấn. Mình nghe tiếng ông ấy khấn lầm bầm đại khái con vì công việc, không có ý dám xúc phạm các vị. Sau đó ông quay ra bảo mình đi xuống nhà. Chấm dứt việc khám xét.
Lúc này mình cũng đoán nhà ở Nghĩa Đô đang bị khám xét. Nhưng mình không lo, chả có gì để mình phải lo cả. Y rằng họ chỉ thu được một bản cáo trạng của giáo dân Thái Hà và một cuốn sách bộ luật hình sự cùng chiếc máy tính mà mình hôm trước đã chạy phần mềm xoá dữ liệu không thể phục hồi được. Ở nhà Nghĩa Đô có nhiều sách , nhưng toàn sách của nhà xuất bản Chính trị quốc gia, công an nhân dân, quân đội nhân dân. Người khám có hỏi vợ mình là sách này của ai, vợ mình bảo mình mua về đọc, mấy người khám lúc đó lắc đầu.
Khám xét nhà ở Phất Lộc xong , an ninh đọc biên bản khám xét và thu giữ tang vât, người làm chứng. Tang vật thì không thu giữ cái gì.
Trong lúc nghe đọc biên bản, mình bảo con cháu sang hàng xóm lấy cốc nhân trần đá, và mình cởi thắt lưng, tháo đồng hồ, ví và dây giày ra đưa cho con em dâu. Những người an ninh ngạc nhiên nhìn mình làm các động tác ấy vẻ bình thản.
Đấy là những thứ sẽ không được mang vào phòng giam.
Đám an ninh đưa mình ra xe, nói chính xác thì mình như đi cùng họ. Từ sáng đến lúc khám xét họ không hề có hành động nào chạm vào mình, trừ lúc ngồi sát nhau trên xe ô tô. Xe chạy đến công an phường Hàng Buồm, họ đưa vào đó và đọc lệnh bắt theo điều 258. Xong họ đưa lệnh cho mình bảo có ý kiến gì thì ghi vào. Mình hỏi ghi ý kiến phản đối thì có không bị bắt không. Họ bảo không, mình bảo thế thế thì ý kiến làm gì.
Lệnh bắt được viện kiểm sát phê chuẩn sẵn thì phải, hay là cái giấy phê chuẩn khống chỉ việc điền tên vào. Một người an ninh lấy ra chiếc còng sắt mới, mình hỏi khoá đằng trước cho dễ đi nhé. Anh ta cầm cái còng nhìn sếp Trung. Ông Trung ngắm mình rồi nói.
- Thôi, nhìn thái độ anh ta thì không cần khoá đâu.
Trên xe về trại giam, ông Trung bảo.
- Bây giờ vào trại, thích ở buồng nào, cho buồng có trăm thằng đầu gấu nhé.
Mình cười.
- Đm thằng nào gấu hơn thì ăn, không thì chịu, buồng nào chả được.
Ông Trung cười xoà.
- Đùa thế thôi, buồng giam chúng tôi chỉ có hai người. Hiếu vào buồng nào.?
Mình bảo.
- Có thế mà anh cũng hỏi, buồng nào có gái thì cho em vào thôi.
Ông Trung và mấy người an ninh bàn giao mình cho cán bộ trại giam B14, lúc xong ông chào về, bảo mình ở tạm đó rồi sẽ làm việc. Mình gật đầu chào ông và đi theo cán bộ B14. Những bước chân như đang đi về nhà mình, một nơi rất quen thuộc , những song sắt dày, những chiếc cửa sắt nặng nề kêu rin rít. Một nơi rất đỗi thanh bình, như trong tâm của cơn bão, chỗ yên lặng nhất. Đêm đó mình ngủ ngon đến sáng.
Sau 9 ngày hỏi cung triền miên, mình được về. Lúc về người người an ninh khuyên minh nên làm thế này, thế kia. Mình hỏi.
- Ông có nghĩ tôi bất ngờ khi bị bắt không ?
Anh ta lắc đầu.
- Không, anh còn ngồi chờ chúng tôi đến bắt còn gì.?
Mình hỏi.
- Thế ông có nghĩ tôi hôm nay bất ngờ vì được về không.?
Anh ta lắc đầu.
- Không, anh không bất ngờ.
Mình bảo.
- Thế thì ông khuyên tôi làm cái gì.?
Anh ta cười xoà.
- Để anh đỡ phải vào đây thôi, người như anh chúng tôi không muốn bắt tù làm gì.
Mình cười
- Là tội in áo Hoàng Sa, Trường Sa thôi thì không thể đưa ra toà được, anh nói thế mới phải.
Anh ta gật đầu.
Mình ra khỏi cửa, đi về. Chẳnng vui cũng chẳng buồn.
Nếu những hôm trong B14, mình khai tiền đâu ra in áo, in áo bàn bạc với ai, in xong phát tán để mục đích gì. Có lẽ mình còn ở trong đó rất lâu. Cơ quan an ninh chỉ biết được một số điều nhất định khi bắt bạn, họ bắt giữ bạn vì cần thêm thời gian khai thác bạn khai ra thêm những điều họ chưa biết để hoàn chỉnh hồ sơ đưa bạn ra toà. Cũng như việc bắt để bạn không kịp thủ tiêu chứng cứ nào đó.
Hãy luôn xoá những chứng cứ dù nhỏ nhất, vào mọi giờ, mọi lúc. Khi bị bắt hãy vạch luôn một kịch bản trong phạm vi an ninh biết và bảo vệ kịch bản đó thật chặt chẽ bằng chứng cớ và lý luận. Thường thì người nào bị bắt cũng vẽ kịch bản có lợi cho mình và trả lời các câu hỏi của cơ quan an ninh theo kịch bản như vậy, nhưng đến điểm nào đó cơ quan an ninh bất ngờ đưa ra chứng cứ. Và kịch bản bạn vẽ sẵn bị sụp đổ, bạn sẽ choáng váng và khai nhận cả những việc mà cơ quan an ninh chưa hề biết.
Còn nếu bạn không đảm bảo rằng kịch bản mình vẽ ra mình sẽ bảo vệ trọn vẹn được đến cùng. Hãy cù nhầy trong mỗi câu hỏi. Ví dụ cơ quan an ninh hỏi.
- Anh cho biết, 8 giờ sáng hôm qua anh ở đâu.?
Bạn có thể hỏi lại.
- Anh căn cứ vào đâu để cho rằng tôi biết 8 giờ sáng tôi ở đâu. Chả lẽ lúc 8 giờ sáng hôm qua, tôi phải giơ đồng hồ xem là đúng 8 giờ và nhìn quanh để biết mình ở đâu, để hôm nay trả lời chính xác với anh. Vì hôm qua lúc 8 giờ, tôi không giơ đồng hồ lên xem, nên hôm nay tôi không biét trả lời anh chính xác thế nào.
An ninh.
- 8 giờ sáng hôm qua, anh ngồi cùng với B và C ở quán cà phê H, các anh nói chuyện gì.?
Bạn có thể trả lời.
- Anh xác định thế nào là ngồi cùng, ở một quán cà phê, quán phở. Khi anh vào đó, có bao người sẽ ngồi chung bàn với ăn để ăn, để uống. Thậm chí họ có thể hỏi anh lấy hộ tương ớt, hoặc bàn vài câu bâng quơ như phở hôm nay nước hơi mặn, hơi đục. Có thể là chả hỏi han gì nhau. Hôm qua tôi ngồi ở đó thì hai anh kia đến sau ngồi xuống bàn tôi đang ngồi, họ nói gì với nhau tôi không chú ý. Bởi lúc đó tôi đang xem tin nhắn em bồ tôi hẹn đi nhà nghỉ, em này đến nửa năm nay mới hẹn được. Tôi quan tâm đến hai thằng kia làm gì. Còn tất nhiên em bồ thì tôi không khai tên với các ông được rồi, đó là đời tư.
Hãy cứ trả lời loanh quanh như vậy khi chưa tìm được kịch bản nào để đối phó. Nên nhớ bạn càng sốt ruột, càng nôn nóng về thì ngày về của các bạn càng daì hơn mà thôi. Điều quan trọng phải luôn ghi nhớ, là cơ quan an ninh bắt bạn chưa hẳn họ đã có đủ các mảnh ghép để hoàn chỉnh bức tranh. Họ chỉ có vài ba miếng đủ làm căn cứ để tạm giữ bạn làm việc. Trong quá trình làm việc khai thác, hỏi cung ban. Chính bạn sẽ là người giúp họ làm nốt những mảnh ghép mà họ đang thiếu.
Hãy từ chối trả lời, hoặc trả lời cù nhầy không đâu vào đâu, Đó là cách tốt nhất. Còn nếu bạn muốn hiên ngang nhận để được vốn liếng làm chính khách sau này, thì miễn bàn ở đây.
Người Buôn Gió
(FB Người Buôn Gió)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét