Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017
Đối thoại với An ninh
Nguyễn An Dân - Đối thoại với An ninh
Đăng bởi Ha Tran on Sunday, January 8, 2017 | 8.1.17
Gã bước vào căn phòng hỏi cung quen thuộc sau gần 2 tháng không ra để hỏi cung nữa. Các cuộc hỏi cung rất dồn dập khoảng 1 tháng đầu khi gã bị bắt,tháng thứ hai thưa dần và cuối cùng là rất ít khi kêu ra hỏi trừ khi trong vụ án có tình tiết gì mới phát sinh.
Ảnh minh họa . FB Nguyễn An Dân
Làm việc với an ninh lâu ngày, người gã quý trọng vẫn là trung úy H ở bộ phận bảo vệ chính trị, cùng tuổi gã, nhưng anh ta hơn gã ở tầm nhìn và tư duy phân tích chính trị. Nhất là anh ta là người nói chuyện sòng phẳng, không dựa vào nấm đấm hay dùi cui của chế độ trao cho anh ta để bắt gã phải nói ra những cái gã không thể, hay không muốn nói. Nhưng ngược lại,H rất kiên quyết khi bắt gã phải thừa nhận những gì mà anh ta và ban chuyên án nắm rõ mà có liên quan đến gã, và họ biết không ít chuyện.
Đẩy qua cho gã ly cafe và gói thuốc, H bảo gã hút đi, "hôm nay là ngày 19/06/2006, là ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, tôi không có gì để ăn mừng, nhưng tôi không cấm ông tưởng niệm", H nói nhẹ giọng vừa phải với ngữ điệu nghiêm túc.
Tuy khi còn ở ngoài gã chưa có tìm hiểu chính trị nhiều, nhưng gia đình gã có nhiều người từng là sĩ quan và công chức VNCH, nên gã đốt một điếu thuốc gác lên cái gạt tàn thay cho nén nhang tưởng niệm, và tự đốt cho mình một điếu rồi im lặng cùng hút với trung úy H.
Khi đó gã không hiểu nhiều về quân sử VNCH, nhưng đối với gã, những người đã dám chiến đấu và hi sinh cho một lý tưởng mà mình đeo đuổi, thì xứng đáng để hậu nhân tưởng niệm, dù là phe nào. Việc lý tưởng đó nó đúng hay sai đối với nhân dân là việc của thể chế và lãnh đạo cấp cao, người lính ở dưới là việc khác.
Gã cũng không hận thù gì cộng sản, vì họ cũng chẳng tàn ác gì với bản thân gã, chuyện các thế hệ trước thì cha chú ít nói cho gã nghe. Gã bức xúc thể chế vì thấy nó làm sai nhiều chuyện quá, làm dân khổ sở, mất quyền lợi, tù đày oan ức...nên gã chống đối, thế thôi.
Trung úy H đợi điếu thuốc tưởng niệm tàn rồi, anh ta hỏi gã "Thế nào, hơn 6 tháng trong này, 2 tháng không gặp bọn tôi, ông có nghĩ ra ông sai cái gì chưa, ngoài có tội với đảng và với pháp luật"
Gã thở dài, trầm ngâm suy nghĩ rồi lắc đầu "ngoài chuyện hoạt động lật đổ chính quyền ra, tôi chả thấy mình sai gì, đúng, tôi có tội với đảng là muốn tiêu diệt đảng cộng sản, thế thôi"
Trung úy H cười ha hả "ông nhìn thẳng vào mặt tôi, nói cho tôi nghe, giả sử các ông lật đổ được chính quyền này rồi, tôi vẫn đòi có đảng cộng sản, tôi vẫn công khai tuyên bố tôi theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng tôi sống chấp hành đúng pháp luật và có ích cho thời kỳ mới, ông có tiêu diệt tôi không ?"
Gã nhìn thẳng vào trung úy H. Gã đốt điếu thuốc thứ 3, gã nhớ lại những gì H nói với người yêu gã, với gã, và chuyện hôm nay. Chút sau gã thở dài và lắc đầu với H"tôi không làm được, tôi tự biết mình không tiêu diệt ông được, tôi cũng không thể bắt ông từ bỏ chủ nghĩa cộng sản nếu ông thật sự yêu thích nó được"
Và từ khi đó, gã đã biết mình sai, không phải sai trong chuyện tù tội mà sai trong nếp nghĩ cho đến hôm nay mới nhận ra, thay đổi thể chế và tiêu diệt cộng sản là hai vấn đề khác nhau.
Trung úy H nhìn sang gã, "Nhân dân cần dân chủ, các ông cũng cần dân chủ, thậm chí tôi cũng cần dân chủ trong đảng chứ, đâu phải lúc nào cấp trên của tôi cũng đúng, tôi cũng phải đấu tranh với sếp, với bản thân tôi chứ, ai không là con người...nhưng tôi lật đổ sếp tôi hay sao, hay tiêu diệt họ vì..bức xúc cá nhân"
Gã thở dài mệt mỏi,trong điều kiện tù đày mệt mỏi thiếu thốn, kiệt quệ dần về tinh thần và thể xác, gã không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng cuộc nói chuyện hôm nay với trung úy H đã cho gã thấy ra những vấn đề khác, những vấn đề phức tạp hơn, hơn xa những cái gã đã biết và đã nghĩ rất nhiều...
Trung úy H vỗ vai gã, thôi vào buồng giam ngẫm nghĩ đi,hôm nay tôi đến không phải để lấy khẩu cung, mà để thăm ông như một người bạn, nó ngu nó mắc nạn, mình đi thăm, thế thôi. Ông vẫn khỏe là tôi vui, ông chống đảng thì đảng xử tù ông, ông có chửi đảng thì chửi, đừng chửi tôi là được.
Thiếu tá quản giáo đứng đợi gã ở cửa phòng hỏi cung để gã hút nốt điếu thuốc. Gã đứng trầm ngâm nhìn theo bóng trung úy H đi xa. Gã đoán ra lờ mờ tâm tư của anh ta. Và đúng như gã linh cảm, hai năm sau khi gã ra tù, trung úy H cũng xin ra khỏi ngành an ninh, phục viên làm dân thường.
Gã nhớ vào cuối năm 2008, khi trung úy H thông báo với gã là anh ta đã nghỉ hẳn khỏi ngành công an, từ nay không còn quản lý chính trị gã nữa, gã nhớ là khi đó gã đã buồn rất nhiều. Trong lần cuối cùng gặp nhau, H nói với gã từ sau này nếu an ninh cần, sẽ có người khác mời gã lên làm việc, anh ta không được phép gặp gã nữa vì đó là nguyên tắc nghề nghiệp. Gã nhớ hôm đó gã và H ngồi im lặng uống cafe, hút thuốc gần 2 tiếng rồi lặng lẽ chia tay.
Gã trở vào buồng giam sau khi vẫy tay tạm biệt trung úy H, và đêm đó cùng rất nhiều đêm về sau, khi nằm đánh giá lại nhiều sự việc, gã thấy ra lờ mờ một cái gì đó đang thay đổi ở chính trong những người an ninh, và cao hơn là đảng.
Cái đó chính là cái mà hôm nay đảng gọi nó là"tự diễn biến và tự chuyển hóa", còn gã thì muốn gọi khác đi, đó là ĐA NGUYÊN TRONG ĐẢNG.
Nguyễn An Dân
(FB Nguyễn An Dân)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét