Mê tín
Quá tin thì trở thành mê,
Mê nên không biết đường về chân như.
Điều sai cứ giữ khư khư,
Điều hay thì lại từ từ bỏ qua.
Một thời thế giới gần xa,
Đưa nhau đến chỗ gọi là quá tin.
Hai ông Các Mác - Lê nin.
Viết và tranh luận tầm nhìn rộng ra.
Cuối đời cũng biết quá đà,
Thốt lên lời nói xót xa đáy lòng.
Tưởng rồi như thế là xong,
Ông Mao, ông Sit (Stalin) mắc vòng quẩn quanh.
Chết người hơn cả chiến tranh !
Trăm triệu nhân mạng lưu danh tượng đài.
Giật mình lý tưởng quá sai,
Số dân sáu tỷ, những ai sai lầm ?
Mỗi người từ đáy thâm tâm,
Niềm tin đã bị giam cầm một nơi ?
Đã hơn thế kỷ, một thời,
Bao nhiêu sinh mạng, cuộc đời thảm thương.
Mau quên tưởng chuyện bình thường,
Đang vui đã vội tìm phương gửi mình ?
Tin theo Chúa, Phật anh minh,
Tin mà không hiểu, thực tình bùa mê.
Nhân dân khắp mọi miền quê,
Niềm tin trống vắng, tìm về nơi đâu ?
Tiếp vòng luẩn quẩn ban đầu,
Lập đền, xây điện, xây lầu hương nhang.
Tín đồ tấp nập, vội vàng,
Đua nhau bái lạy hào quang ông Hồ.
Tâm linh, tín ngưỡng hồ đồ,
Lập hội chữa bệnh quy mô một vùng.
Thắp nhang rồi sẽ được dùng,
Uống ba chén nước, tập trung lòng thành.
Có hòm công đức lưu danh,
Tìn đồ tự nguyện, để dành về sau.
Đời người bao nỗi thương đau,
Bẫy giăng khắp chốn, cùng nhau mắc vào.
Phải đâu có một lần nào ?
Thời kỳ mê tín biết bao nhiêu rồi ?
Trải niềm tin xuống mà ngồi,
Chỉ vì mê tín, Ôi thôi...cuộc đời !
© Hoàng Đức Doanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét