Sau 3 năm đơn của tôi đã lên tới Thanh tra Chính phủ. Lúc đó dân oan còn ít và ý thức trách nhiệm cán bộ cao hơn bây giờ nên ông Dương ngọc Sơn Phó tổng Thanh tra về Hà nam chỉ đạo giải quyết. Nhận được giấy mời, theo đúng ngày, giờ tôi tới địa điểm họp do ông Sơn chủ trì, tôi và ông Đinh văn Cương chủ tịch tỉnh Hà nam trực tiếp trả lời chất vấn do ông Sơn đặt ra, khoảng hai chục vị cán bộ chỉ ngồi dự và nghe. Kết thúc buổi sáng làm việc, ông Sơn phát biểu một câu xanh lè: Trong vòng một tháng UBND tỉnh phải giải quyết đủ diện tích đất cho ông Doanh.
Kính thưa các vị dân oan, đừng tưởng bở! Không có đất cát gì hết mà sẽ được một tổ công vụ có tên là công an với nhiệm vụ bám sát, theo dõi 24/24 gọi tắt là được thêm những cái đuôi. Từ khi đó lúc nào tôi cũng được chăm sóc chu đáo, ngủ nghỉ ở nhà có người gác, lên xe máy là có đuôi bám theo. Một công việc mà đến giờ nó đã trở thành thường xuyên, công khai. Trước kia thì chỉ áp dụng với những đối tượng họ gọi là phản động mà nhân dân thì gọi là dân chủ, vẫn bài bản ấy, họ áp dụng đến dân oan mà tôi từng là đối tượng, nay thì mở rộng sang những người yêu nước, những người đi biểu tình chống quân bành trướng. Đến lúc này những hành vi như là nghe trộm điện thoại, kiểm tra thư tín, ngăn chặn In ternét, lén lút theo dõi, rình mò người khác như những cái đuôi ở bất cứ đâu, bất kỳ lúc nào vẫn được coi là hợp pháp. Điều này ở những nước khác thì bị lên án, dân chúng phỉ nhổ nhưng ở nước ta thì lại công khai, ngang nhiên chấp nhận.
Tuy rằng ai cũng biết là phi pháp mà người hành động thì yên trí ta làm theo lệnh, những người xung quanh thì coi không phải việc của mình thành ra, tạo nên một xã hội mà luôn được áp dụng luật lệ bất thành văn, pháp luật được ghi vào sách chỉ là để ngoại giao, có vẻ là dân chủ đã tạo nên một tâm lý xã hội vô cảm, sống chết mặc bay! Đúng như hôm nay nó đang diễn ra, nó đang tồn tại, đúng như tâm trạng người dân, ngán lên tới óc!
Tôi vinh dự có người vợ đã hai lần phản đối tôi làm việc chính nghĩa. Trước đây, hơn 10 năm là dân oan tôi đã kiên trì nên đòi lại được tài sản, đã xảy ra một lần ngăn cản, nay tôi nghỉ ngơi tuổi già tôi quan tâm tới đất nước, tôi thu nạp tin tức và tôi tỏ quan điểm, phản đối những hành động bắt ngư dân, đòi tiền chuộc của phía Trung quốc. Chỉ cần vài phút công an tác động, thế là vợ tôi lại ngăn cản, rất tự nhiên và nhanh chóng đã trở thành những cái đuôi phụ để cản trở những việc làm chính nghĩa của tôi.
Với những nước khác thì người ta không bao giờ chấp nhận những việc làm phi pháp, phi đạo lý mà được công khai, còn ở Việt Nam thì ngược lại. Cách đây hơn 50 năm không phải một vụ điển hình mà khá phổ biến những người trẻ tuổi đã chỉ vào mặt bố đẻ mà mắng nhiếc: “quân bóc lột, lũ ăn bám” còn được khen, huống hồ ngày nay, làm đuôi phụ, làm tay sai cho viên chức nhà nước thì có sá gì, còn được trả phụ cấp, còn được biểu dương! Một định hướng xã hội trên cả tuyệt vời!!!
Vẫn theo quốc sách lập Rễ rồi xâu Chuỗi, những cái đuôi hưởng lương, tạo thêm những cái đuôi hưởng phụ cấp, rồi những tay sai không công, tập trung vào đối tượng nào đó là dân oan hay những người biểu tình yêu nước để hợp đồng trấn áp, theo đúng sách lược đánh hội đồng, vận động xung quanh nói xấu, nhân danh nhà nước gán ghép cụm từ phản động cho bất cứ ai, gây nên sự nhiễu loạn, không còn phân biệt đâu là phải, đâu là trái.
Tôi rất xót xa, chia xẻ với anh Lê Dũng. Không biết đây có phải là trường hợp duy nhất phải gánh chịu nỗi đau. Khuyên can anh từ bỏ tham gia biểu tình không được, vợ anh đã viết giấy ly hôn, anh có nói với bạn bè, anh đã ký, nếu sự việc theo đà tiến triển chỉ thương cho bé Chíp, mới 2 tuổi đã phải theo con gà trống đi kiếm ăn trên bước đường đời. Còn có nỗi buồn nào hơn!
Không biết hiện tình đất nước kéo dài đến bao giờ. Nguyên nhân nào gây nên những nghịch lý mà không tài nào hiểu nổi. Bộ ngoại giao tuyên bố phản đối những hành động phi pháp của Trung quốc trên biển Đông. Nhân dân ủng hộ lời tuyên bố, ủng hộ Quốc hội thông qua luật biển, phản đối Trung quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa bằng hình thức biểu tình mà cứ bị công an ngăn cản, đàn áp, hành hung những người tham gia biểu tình và còn chỉ đạo ngăn cản bằng những hình thức xấu xa áp dụng với dân oan, áp dụng với người biểu tình đã trở thành quốc sách. Có lẽ nào Lê Chiêu Thống, Trần ích Tắc đang sống lại trên đất nước thân yêu của chúng ta? Nhân dân biểu tình thể hiện quyết tâm, đầu đã xuôi, tại sao cái đuôi không cho lọt?
Hoàng Đức Doanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét